Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.
====
Tống Tẫn đẩy cửa phòng nghỉ ra, thấy Lâm Khai Dịch nằm liệt trên ghế, biểu cảm chết lặng trừng mắt nhìn trần nhà.
Hắn đứng ở cửa, không đi tiếp vào bên trong: "Cậu gọi tôi tới đây làm gì?"
"Sao bây giờ anh mới đến!" Lâm Khai Dịch nhảy dựng lên, kêu gào như một oán phụ: "Anh có biết Tang Vũ kia của anh, đã làm gì em rồi không?"
"......"
Tống Tẫn đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
"Cô ấy có thể làm gì cậu?"
Lâm Khai Dịch nắm lấy tóc của mình, "Cô ta thế mà lại uy hiếp em!! Cô ta thế mà lại dám uy hiếp em...... Em mới là ông chủ đấy có được không hả?"
Lâm Khai Dịch đi vài bước qua, nắm lấy bả vai của Tống Tẫn, dùng sức lắc lắc vài cái, "Anh nói cho em, có phải não anh úng nước rồi không, anh coi trọng cô ta ở điểm nào."
"Lúc trước cậu đi thả thính cô ấy, coi trọng cô ấy ở điểm nào?"
Con ngươi Lâm Khai Dịch run run, "Anh Tẫn...... Anh không phải người nông cạn như vậy chứ?"
Tống Tẫn đẩy tay của Lâm Khai Dịch ra, "Cậu không cảm thấy cô ấy rất thú vị sao?"
"Thú vị gì?"
"Trên người cô ấy có một loại......"
Tống Tẫn không biết phải hình dung như thế nào, chính là một loại lực hấp dẫn kỳ lạ.
"Một loại gì?"
"Nói với cậu cậu cũng không hiểu."
"...... Anh không nói thì em hiểu kiểu gì." Lâm Khai Dịch bảo Tống Tẫn nói ra nghe thử chút, hắn sẽ hỗ trợ phân tích, xem đầu óc Tống Tẫn có phải bị hư rồi hay không.
Sau khi Lâm Khai Dịch bị ánh mắt lạnh như băng Tống Tẫn nhìn vào, cuối cùng rất thức thời không nói nữa.
"Những thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm, nhưng nếu như gai nhọn trên người cô ấy đều bị nhổ hết, nhốt lại trong lâu đài, vậy có phải cô ấy cũng chỉ còn lại đẹp đẽ hay không."
Lúc Tống Tẫn nói lời này, giọng điệu không nhanh không chậm, trên gương mặt tuấn tú thậm chí còn mang theo ý cười.
Lâm Khai Dịch không khỏi run rẩy
Hắn nói rồi mà!!
Sao Tống Tẫn sẽ bị người ta mê hoặc đến mức ngũ mê tam đạo* thế chứ.
*Ngũ mê tam đạo: Bị mê hoặc đến điên đảo cả người. Trong đó, ngũ mê bao gồm của cải, tình dục, danh vọng, thức ăn, và giấc ngủ. Tam đạo là ba cõi ác, súc sinh, ngạ quỷ, và địa ngục. Nếu bị mê hoặc bởi một trong ngũ mê, sẽ bị đọa vào tam đạo.
Tống Tẫn: "Cô ấy nói với cậu cái gì?"
"Thì là...... Đối phó Dương Thải Diệp."
"Vì sao?"
"...... Em biết đâu được, cô ta nói là vì công ty cái gì đó, em tin cô ta được à, cô ta cảm thấy em không có chỉ số thông minh hay gì?"
Lừa hắn qua loa như vậy!!
Tống Tẫn bảo Lâm Khai Dịch lặp lại một lần những gì Hoa Vụ từng nói.
Chờ Lâm Khai Dịch nói xong, Tống Tẫn như suy tư gì nói: "Cô ấy nói cũng không sai, cậu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, nếu chỉ phát triển ổn định, không có bất cứ đột phá nào, vậy cậu cũng chỉ là đang sử dụng tài sản mà mình đã tích luỹ từ trước."
"......"
Đương nhiên là Lâm Khai Dịch biết.
Không phải hắn vừa mới đào Lam Lộ Lộ qua đây sao......
"Cô ấy có nói phương án cụ thể không?"
"Không có, chỉ vẽ cái bánh nướng lớn cho em, sau đó để em suy xét......"
Lúc trước Lâm Khai Dịch đã cảm thấy thao tác này của cô rất quen.
Hiện giờ ngẫm lại, còn không phải giống y đúc thời điểm hắn vẽ bánh cho người khác sao?
Cái gì mà đạp Dương gia xuống, đánh bay Hoa Phong, bước lên đỉnh thế giới.
Lúc hắn khoác lác, cũng không dám nổ đến mức đó.
"Nghe cô ấy nói một chút cũng không sao."
"Cô ta dùng công ty làm công cụ, em giúp cô ta làm cái gì?"
"Nhưng đúng là cậu có thể thu lợi từ bên trong."
"Thật sao?"
"Cô ấy tuy không có hảo cảm gì với cậu, nhưng cũng không đến mức sẽ trả thù. Cô ấy muốn mượn sức cậu, đương nhiên sẽ để cậu lấy được chỗ lợi."
Thợ săn cho chó săn ăn để đi săn, cũng không thể ngay cả một miếng thịt cũng không cho chó săn phải không?
Lâm Khai Dịch hoài nghi: "Sao anh hiểu cô ta vậy?"
"......"
......
......
Hoa Vụ không quá hứng thú với cái vai diễn nữ phụ kia, cho nên sau đó cũng không thèm quan tâm nữa.
Cô vội vàng thương lượng chuyện sáng lập đế quốc giải trí với đạo diễn Lư.
Hiển nhiên là đạo diễn Lư là thấy hứng thú với vài thứ trong quyển kế hoạch kia của Hoa Vụ.
Nhưng mà hắn rất lo lắng về chuyện 'tiền'.
Thật ra Hoa Vụ cũng không có bao nhiêu tiền, tuy là thù lao cho bộ phim kia của cô nhiều như vậy, nhưng tiền kiếm được sau này cũng không liên quan tới cô.
Hơn nữa số tiền đó đã chia ra, sau khi bù vào phần thiếu hụt lúc trước, toàn bộ đoàn đội của đạo diễn Lư quả thật cũng không nhận được bao nhiêu.
"Lúc trước không phải có vài người có ý định đầu tư à, lôi kéo bọn họ trước, rồi nghĩ cách sau."
Mặc dù Hoa Vụ không có tiền, nhưng cũng không phải quá lo lắng.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*." Không phải chỉ là tìm nhà đầu tư sao? Vấn đề nhỏ như này, còn có thể làm khó cô?
*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Mọi chuyện đều có cách xoay sở.
"......"
Đạo diễn Lư không biết Hoa Vụ như thế này là lạc quan, hay là lười biếng.
Bạn nói cô ấy không có kế hoạch, kế hoạch của cô ấy còn viết tốt hơn so với những bản kế hoạch chuyên nghiệp.
Bạn nói cô ấy có kế hoạch, nhưng lại không quan tâm đến hậu quả, làm trước rồi tính sau.
Chính vào lúc bên phía Hoa Vụ và đạo diễn Lư đang sốt sắng chuẩn bị, Quách Thanh đột nhiên nói với cô, công ty giúp cô nhận một vai diễn.
"Tôi không đi."
"Không được, công ty đã quyết định rồi."
"......"
Sao còn ép mua ép bán vậy?
Hiện giờ cô là nghệ sĩ hợp đồng, căn bản là không được chọn.
Công ty bảo bạn nhận vai diễn gì, bạn đều phải nhận.
Hoa Vụ đếm đếm số dư trong thẻ của mình, cuối cùng quyết định đi.
—— Bên kia cho thật nhiều.
Nữ chính cũng phải ăn cơm.
Hoa Vụ dặn dò đạo diễn Lư lên kịch bản cho bộ phim tiếp theo trước, chuyện khác không vội.
Sau khi cô nhận vai diễn này, Lâm Khai Dịch liền nhắn tin cho cô, hẹn cô đi nói chuyện.
......
......
Lâm Khai Dịch không hẹn ở công ty, mà là ở một câu lạc bộ tư nhân gần công ty.
Hoa Vụ đến nơi, phát hiện Tống Tẫn cũng ở đó.
"......"
Số lần hắn xuất hiện có phải quá nhiều rồi hay không?
"Cô Tang, không phiền nếu tôi ở đây chứ?"
"Ông chủ không ngại bí mật thương nghiệp bị tiết lộ, tôi để ý gì chứ." Hoa Vụ trực tiếp ngồi xuống.
Tống Tẫn cười một chút, "Uống trà hay đồ uống?"
"Đều được."
"Vậy uống trà đi, hai người nói chuyện, tôi đi pha trà."
Tống Tẫn đứng dậy đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã mang theo hai người phục vụ trở về, đặt đồ pha trà lên bàn.
Bộ đồ hôm nay Tống Tẫn mặc mang theo một chút phong cách Trung cổ, gương mặt tuấn tú kia trong làn sương khói, đều tăng thêm vài phần tiên khí mơ hồ.
Thủ pháp pha trà của Tống Tẫn tựa nước chảy mây trôi, giống như một buổi biểu diễn nghệ thuật.
Hoa Vụ coi như hắn không tồn tại, thương lượng chính sự với Lâm Khai Dịch.
"Đây là mấy bộ phim cấp S tiếp theo của công ty giải trí Dương Quang." Hoa Vụ có chuẩn bị mà tới, tư liệu đều đã chuẩn bị tốt.
Lâm Khai Dịch lật xem, phát hiện không khớp với tin tức bên mình.
"...... Sao cô lại có những thứ này?" Lâm Khai Dịch mở miệng ra là nghi ngờ.
Bọn họ còn không có được những tin tức đó, cô lấy được từ đâu?
Hoa Vụ chớp mắt, "Anh ăn cơm, sẽ quan tâm nó là do ai làm sao?"
"......"
Đây là một lý do hả?
Hiển nhiên đối với Hoa Vụ, đó chính là một lý do.
"Anh hùng không hỏi xuất thân, ông chủ à, anh cũng đừng phức tạp hoá cái vấn đề nhỏ này."
Lâm Khai Dịch: "......"
Lâm Khai Dịch nghẹn xuống, cuối cùng để Hoa Vụ tiếp tục nói.
Lần trước hắn mới chỉ nghe Hoa Vụ vẽ bánh.
Nhưng hôm nay hắn đã biết cái bánh này có nhân gì.
Vẻ khiếp sợ và kinh hãi qua lại luân phiên trên mặt Lâm Khai Dịch, thỉnh thoảng còn liếc Tống Tẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh một cái.
Hiện tại hắn cảm thấy Tống Tẫn coi trọng cô, không phải là vô lý......
Đều nham hiểm đáng sợ như nhau.
Hoa Vụ uống một ngụm trà để giải khát, "Ông chủ anh yên tâm, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói, sẽ có người trợ giúp, sẽ không có vấn đề gì."
"Ai trợ giúp?"
Hoa Vụ đặt tách trà xuống, "Việc này chắc là không thể nói cho anh biết đâu nhỉ."
"......"