Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by Phong Tuyết Vô Ngân.

====

Mộng Mộng thật sự rất mê trai, thấy Tống Tẫn, làm sao còn nhớ nổi thần tượng đầu tiên của mình là Trần Sóc.

Tống Tẫn nói với Mộng Mộng vài câu, sau đó rất hiểu chuyện mà rời đi.

Người vừa đi, trong mắt Mộng Mộng tràn đầy những ngôi sao nhỏ, giữ chặt Hoa Vụ rồi bắt đầu tám chuyện: "Sao hai người quen được nhau vậy, anh ấy đẹp trai thật, sao có thể có người con trai đẹp như vậy chứ, anh ấy cũng là nghệ sĩ hả? Nhìn không giống nha......"

"Là rất đẹp trai." Hoa Vụ không thể phủ nhận giá trị nhan sắc của Tống Tẫn, "Nhưng mà tôi không thân với anh ta."

"......" Mộng Mộng dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn cô, "Anh trai nhỏ đẹp như vậy, cô cũng không động tâm sao?"

Hoa Vụ: "Người làm công coi sự nghiệp là ưu tiên hàng đầu, đàn ông sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ thăng tiến sự nghiệp của tôi."

Đại khái là Mộng Mộng không ngờ tới Hoa Vụ là người coi trọng sự nghiệp như vậy, yên lặng dựng thẳng ngón tay cái lên.

Một anh trai nhỏ đẹp như thế, cô lại có thể không động tâm.

"Đúng rồi!" Mộng Mộng nhớ tới việc chính mà mình tìm Hoa Vụ, "Cô xem hot search chưa?"

"Chưa xem."

"Cô mau xem đi, thú vị lắm."

Trên hot search là chuyện Ngải Uyển Nhi và Lam Lộ Lộ đụng hàng.

Rõ ràng là năng lực photoshop của fan Ngải Uyển Nhi tốt hơn, không chỉ như vậy, bọn họ còn tăng ca, giúp bên Lam Lộ Lộ photoshop, tốc độ đăng lên cũng nhanh hơn.

Mặc dù fan Lam Lộ Lộ phản ứng nhanh, nhưng suy cho cùng thời gian đối phương đăng lên lại sớm hơn chút, thứ mọi người nhìn thấy đầu tiên vẫn là tấm ảnh sau khi bị bên Ngải Uyển Nhi photoshop.

Trên ảnh chụp Lam Lộ Lộ trông có vẻ hơi lùn, da vàng như nến, còn béo hơn một vòng.

Tóm lại là bộ lễ phục kia mặc trên người cô, hoàn toàn không có cảm giác đẹp đẽ gì.

Cũng giống như hàng trên mạng và hàng mua thực tế.

"Xem ra trận đấu này Ngải Uyển Nhi thắng rồi." Mộng Mộng ăn dưa vô cùng tích cực: "Cô xem, hiện tại phần lớn đều là ảnh chụp của Lam Lộ Lộ sau khi bị photoshop."

"Đúng rồi, nãy tôi còn nghe được một vài tin đồn." Mộng Mộng nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, còn cố ý kề tai nói thầm.

"Ngải Uyển Nhi và Lam Lộ Lộ gần đây đang tranh một vai diễn."

"Vai diễn gì?"

"Hình như là bộ phim gì đó tên là Đằng Hoàng, nghe nói nguyên tác là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng......"

Hoa Vụ: "......"

Trùng hợp vậy sao?

Kịch bản mà vị đạo diễn Tống mời cô diễn vai phụ lúc nãy, chính là cái tên này.

Nữ minh tinh trên đỉnh kim tự tháp như Lam Lộ Lộ và Ngải Uyển Nhi, nhất định sẽ tranh vai nữ chính.

Chỉ là nếu như có Lam Lộ Lộ......

Cô cảm thấy bản thân không nên diễn bộ phim này.

Đi nhất định sẽ gặp rắc rối.

Ting——

Điện thoại của Hoa Vụ hiện lên vài tin nhắn.

Cô mở lên nhìn, khung chat là các ảnh chụp liên tiếp.

Trong ảnh chụp, Dương Thải Diệp và Trần Sóc cùng lúc đứng trước một chiếc xe.

Bọn họ hẳn là lên xe cùng nhau, sau đó lại lần lượt bước xuống từ trong xe, mà Trần Sóc còn thay một bộ quần áo.

Hoa Vụ có thể đoán ra được Trần Sóc có lẽ chỉ bởi vì ở trong toilet quá chật vật, cho nên quyết định thay quần áo.

Xe của Trần Sóc là xe limousine , hẳn là có chỗ riêng để thay quần áo.

Cho nên Dương Thải Diệp lên xe, thật ra cũng không nhìn thấy được gì.

Nhưng mà qua ảnh chụp thì lại không giống vậy.

Đôi khi Trần Sóc sẽ phối hợp làm ra các vụ tai tiếng, tuyên truyền rồi tạo scandal một chút, chờ thời cơ thích hợp thì làm sáng tỏ.

Cho nên ở trong lòng fan, hắn vẫn luôn là một nam minh tinh sạch sẽ.

Hoa Vụ cảm thấy bản thân nên nỗ lực một chút vì tình yêu của Dương Thải Diệp.

Nếu không thì thật có lỗi với nỗ lực cô ấy bỏ ra để ngáng đường công việc của mình như vậy.

"Tôi có chút việc, cô mau đi tìm vị kia nhà cậu đi."

"Aizz......"

Mộng Mộng ngơ ngác nhìn Hoa Vụ rời đi.

......

......

Lâm Khai Dịch bị Hoa Vụ túm đi từ bên cạnh một chị gái nhỏ xinh đẹp, chọn đại một phòng nghỉ không người.

"Cô cô cô...... Cô muốn làm gì!!" Lâm Khai Dịch giật cả mình, bắt đầu che quần áo, "Tôi nói cho cô biết, tôi không nhận hối lộ!"

Chủ yếu là Tống Tẫn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với cô.

Nếu hắn không tuân thủ quy tắc, thì thật có lỗi với người anh em của hắn.

Cho nên Lâm Khai Dịch che thân mình càng kỹ hơn, cũng lấy điện thoại ở trên người ra, nhắn tin cho Tống Tẫn.

Một bên hắn soạn tin nhắn, một bên cảnh cáo Hoa Vụ: "Cô đừng làm xằng bậy ! Tôi nói cho cô, bên ngoài có rất nhiều người......"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ rất muốn trợn trắng mắt, lúc trước là ai đến thả thính cô? Bây giờ còn bày ra tư thế trinh tiết liệt nam* như vậy là muốn thể hiện cái gì?

*Trung tiết liệt nam: người đàn ông cương trực trong trắng.

Còn nữa ta nhìn trúng mi rồi à?!

Tiêu chuẩn của đại nữ chính cao lắm đấy!!

Hoa Vụ nhịn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, nặn ra một nụ cười: "Ông chủ à......"

Lâm Khai Dịch: "......"

Gì!

Lâm Khai Dịch bị gọi đến mức toàn thân đều nổi da gà, da đầu nứt toạc, chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp đối diện kia, cười rợn người vô cùng.

Nụ cười của Hoa Vụ càng hòa nhã thân thiết hơn: "Ông chủ, anh muốn kiếm tiền không?"

"???"

Cảnh tượng trong đầu Lâm Khai Dịch là như thế này ——

Tên bắt cóc mình cao hai mét, dáng người to lớn cầm theo vũ khí, hung hăng dữ tợn hỏi hắn: Mày có tiền không?

Hắn đây là ký phải nghệ sĩ gì vậy hả!!

Lâm Khai Dịch rất muốn trở lại ngày hôm đó, có đánh chết Lâm Khai Dịch cũng không đề nghị Tống Tẫn tới công ty cùng hắn.

Nếu ngày đó Tống Tẫn không tới, cô giờ đang trong thùng rác rồi!

Căn bản sẽ không ở trong công ty hắn!!

Lâm Khai Dịch giật giật khóe miệng, khô khốc hỏi: "Kiếm tiền gì?"

Hai mắt Hoa Vụ sáng lấp lánh, "Anh thấy hứng thú hả?"

Lâm Khai Dịch nhìn cửa phòng bị cô đóng chặt, cùng với tư thế này của cô, hắn cũng không dám nói là không có hứng thú......

Lâm Khai Dịch lặng lẽ nhanh chóng gửi tin nhắn, bảo Tống Tẫn tới cứu mình.

Người hắn ta coi trọng, nên để chính hắn ta tới giải quyết!!

"Cô...... Cô nói nghe thử xem." Ổn định cô trước đã.

"Ngồi." Hoa Vụ kéo một cái ghế tới, "Tôi và anh nói chuyện tử tế chút."

"......"

Lâm Khai Dịch nắm chặt điện thoại, ngồi xuống không khác gì một cô vợ nhỏ, khép hai chân lại, ngồi còn ngay ngắn hơn cả bạn nhỏ mẫu giáo.

......

......

Mười phút sau.

Khuôn mặt Lâm Khai Dịch từ đầy vẻ dè dặt nghe đến mức đầu ngập tràn dấu chấm hỏi, cuối cùng là mờ mịt một cách kỳ lạ.

Hắn mất một lúc lâu mới nghẹn ra mấy chữ: "Cô và Dương Thải Diệp...... Có thù oán gì?"

Muốn hành hạ người ta như vậy?

Người phụ nữ Dương Thải Diệp này cũng không phải loại người lương thiện gì.

Dương gia có hai đứa con, nhưng trong công ty giải trí Dương Quang hiện giờ, Dương Thải Diệp lại có nhiều quyền lên tiếng hơn.

"Không có thù oán gì nha."

"Không có thù oán gì...... Cô đối phó cô ta làm gì?" Có bệnh hả!

"Tôi thân là một phần của công ty, kiếm tiền vì công ty không phải điều nên làm sao?" Hoa Vụ nói một cách công chính nghiêm minh, "Tôi rất yêu công ty, càng hy vọng công ty có thể phát triển mạnh mẽ, vươn lên thị trường quốc tế."

Trán Lâm Khai Dịch nhăn lại: "Tinh Diệu hiện tại đã rất lớn rồi......"

Cô lừa quỷ hả!!

Coi hắn là tên ngốc sao?

Còn thị trường quốc tế, sao không lên thẳng vũ trụ luôn đi!

Hoa Vụ vô cùng đau đớn: "Ông chủ, sao anh lại không có chí tiến thủ như vậy! Sao có thể chấp nhận thực tại, phấn đấu vươn lên mới là những gì một tài năng trẻ anh tuấn như ông chủ nên làm."

Lâm Khai Dịch: "......"

Lần trước cô mắng tôi là lưu manh ở đồn công an.

Bây giờ tôi lại thành tài năng trẻ anh tuấn?

Lâm Khai Dịch không dễ lừa như vậy, hắn cảm thấy Hoa Vụ là muốn dùng công ty làm công cụ cho cô.

Lúc trước cô cũng chả thèm để ý mình, lấy đâu ra dáng vẻ coi hắn là ông chủ.

Hôm nay đột nhiên gọi hắn là ông chủ......

Mục đích đều viết sẵn trên mặt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play