Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by Niniii.
====
"Cô nói xem nếu tôi đi xin chữ ký anh ấy, anh ấy có cho không?" Mộng Mộng cũng đắm chìm trong niềm vui khi nhìn thấy thần tượng.
Trần Sóc quả thật rất đẹp trai, người không biết hắn, bị ngoại hình của hắn hấp dẫn là chuyện bình thường.
Hoa Vụ liếc nhìn Mộng Mộng một cách đầy thương hại: "Đổi đầu tường đi."
Mộng Mộng khó hiểu: "Tại sao? Cô biết chuyện gì à?"
Mộng Mộng có thể chính là một nhan khống*, nghe được lời Hoa Vụ nói có hàm ý, lập tức bắt đầu hóng chuyện.
*Nhan khống: kiểu người thích những người đẹp.
"Cô nói cho tôi biết đi mà, tôi đảm bảo sẽ không nói cho người khác đâu."
"Không có."
"Ơ kìa, cô chắc chắn có biết, nói cho tôi đi...... Được không?"Mộng Mộng túm lấy Hoa Vụ bắt đầu làm nũng.
Khuôn mặt Mộng Mộng vốn đã rất ngọt ngào, âm thanh nói chuyện cũng ngọt, lúc làm nũng phải gọi là mềm mại......
Còn may cô là nữ.
Bằng không ai chịu nổi chứ!
......
......
Hoa Vụ và Mộng Mộng gặp đạo diễn Lư, có thể là bởi vì bộ phim kia hot, ngay cả đạo diễn không nổi tiếng như ông cũng được mời.
Hoa Vụ trò chuyện với đạo diễn Lư về tác phẩm lớn tiếp theo.
Trước đây những nhà đầu tư kia, nhiều người nghe xong bánh vẽ liền im lặng, nhưng cũng có một hai nhà đầu tư khác, không thông minh như vậy.
Vẫn rất hứng thú với chiếc bánh lớn của đạo diễn Lư.
Sau khi trò chuyện khá lâu, Hoa Vụ nói với đạo diễn Lư: "Tôi gửi mail cho anh một vài thứ, anh tranh thủ xem một chút."
Đạo diễn Lư: "???"
Đạo diễn Lư chờ Hoa Vụ rời đi, ấn mở mail ra xem.
Ông bị một chuỗi dài các tập tin đính kèm trong mail của mình làm cho choáng váng.
Cái này gọi là...... Một chút hả?
"Kế hoạch dẫn dắt nhà đầu tư vào giải trí trong tương lai...... Bản kế hoạch xây dựng IP đế chế giải trí...... Mối quan hệ tam giác giữa kịch bản, diễn viên và tiền vốn...... Mấy cái này là cái gì?"
Đạo diễn Lư đen mặt mở một tập tin trong đó.
Nhìn thấy số trang bên trong, khóe miệng ông không nhịn được mà co giật.
Ông ta cũng không đọc nội dung, trực tiếp lật đến trang cuối, nhìn thấy chữ ký cuối cùng, không biết vì sao lại có loại cảm giác nằm trong dự liệu.
Một ngày của cô ấy rảnh vậy hả?
Nhìn vào vòng bạn bè của cô, hầu như ngày nào cũng đều có công việc, làm thế nào có thời gian để làm mấy thứ này?
Đây là bậc thầy quản lý thời gian trong truyền thuyết à?
Đạo diễn Lư rất là kính nể, cảm thấy mình nên đọc những nội dung này thật cẩn thận.
Lúc đạo diễn Lư đọc tác phẩm khổng lồ của Hoa Vụ, Hoa Vụ đang bị Trần Sóc chặn bên ngoài toilet.
"Tang Vũ, chúng ta nói chuyện đi."
Lúc này tất cả mọi người đều ở trong đại sảnh, bên này không có ai nhìn.
Trần Sóc không biết là đi theo cô, hay là đúng lúc gặp được.
Hoa Vụ nhanh chóng nhấn vài cái trên điện thoại, sau đó mới lên tiếng: "Giữa chúng ta còn có cái gì để nói chuyện nữa?"
Trần Sóc: "Thái độ của em đối với anh, tại sao đột nhiên thay đổi lớn như vậy?"
Hoa Vụ giống như nghe thấy chuyện buồn cười gì đó, trực tiếp cười ra tiếng, "Anh Trần, tôi nên có thái độ gì với anh?"
Trần Sóc bị nụ cười trên mặt Hoa Vụ làm đau đớn, "Lúc trước em sẽ không đối xử với anh như vậy."
Hắn ta rất hiểu Tang Vũ, cô là một người cực kỳ dễ mềm lòng.
Hơn nữa hắn có thể cảm giác được, cô hẳn là chưa hoàn toàn buông bỏ được, nếu không ban đầu cũng không vội đáp ứng tới làm trợ lý cho mình.
Nhưng mà......
Trần Sóc bây giờ hoàn toàn không hiểu cô.
Rõ ràng vẫn là người đó, nhưng khí chất đã thay đổi rất nhiều.
"Ồ, vậy tôi nên làm gì với anh?"
Trần Sóc cũng không nói được, chỉ cảm thấy cô đã thoát khỏi sự kiểm soát của mình, loại cảm giác này cực kì khó chịu.
Hắn nghĩ ở bên ngoài cô sẽ gặp chuyện không tốt.
Đến lúc đó lại nghĩ biện pháp giúp đỡ cô, để cô hiểu rằng chỉ có mình mới có thể che chở cô ấy.
Nhưng thực tế là —— cô ấy sống rất tốt
"Trước đây tôi chỉ làm trợ lý cho anh, giữa chúng ta là quan hệ việc làm. Bây giờ mối quan hệ việc làm của chúng ta đã kết thúc, anh Trần, anh còn cứ đeo bám tôi làm cái gì? Chẳng lẽ là tình xưa chưa dứt?"
Trần Sóc nhíu mày.
"A, tôi nói trúng rồi à?" Hoa Vụ khoanh tay trước người, cảnh giác nói: "Tôi sẽ không quay lại gặm cỏ, anh cũng đừng nên có suy nghĩ không an phận với tôi."
"Anh có suy nghĩ không an phận với em?" Đáy mắt Trần Sóc dâng lên vài phần tức giận, tinh thần hiếu thắng nào đó thức tỉnh, lập tức phản bác: "Anh chỉ là nể đoạn tình cảm trước kia mới giúp em..."
Hoa Vụ đập tay một cái, sau đó mở ra, giọng điệu nhẹ nhàng, "Không có thì tốt, chúng ta sau này nước giếng không phạm nước sông, anh khỏe tôi khỏe mọi người đều vui vẻ."
Trần Sóc: "......"
Bây giờ cô ấy không muốn gặp mình sao?
Hoa Vụ chuẩn bị đi qua, Trần Sóc đột nhiên đưa tay giữ chặt cô.
"Tang Vũ, em......"
Trần Sóc còn chưa dứt lời, cổ tay đã cảm thấy đau nhói.
Cơ thể anh ta bị kéo đến lảo đảo, đâm thẳng vào tường, nếu không phải anh ta dùng tay chống, trán đã bị sưng lên một cục rồi
"Tang Vũ em làm cái gì vậy!" Trần Sóc tức giận.
Nhưng mà Hoa Vụ căn bản không để ý tới hắn, kéo hắn đi vào nhà vệ sinh nam.
Trong toilet không có ai cả, Trần Sóc không thoát ra được, bị Hoa Vụ kéo đẩy vào một gian phòng.
Trần Sóc trượt chân, ngã xuống nền đất của một phòng vệ sinh, không biết là ai đi vệ sinh không xả nước.
Trần Sóc bị cái mùi kia xộc vào mũi thiếu chút nữa phun ra.
Vừa nãy hắn ngã vào, đầu gối đập vào bồn cầu, nỗi đau khiến Trần Sóc hoàn toàn không thể đứng dậy, khuôn mặt méo mó.
Hoa Vụ cầm điện thoại di động hướng về phía hắn 'tách tách' hai tấm, đứng ở ngoài cửa chỉnh sửa tin nhắn, nói với Trần Sóc: "Anh Trần, không động tay động chân với con gái là lễ nghi cơ bản, xem ra anh không biết lễ phép lắm đâu."
Trần Sóc đau đến hít thở không thông, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Tang Vũ em điên rồi......"
Hoa Vụ nở nụ cười.
Trần Sóc đối mặt với nụ cười kia, trong lòng bất giác nhảy dựng lên, có một loại dự cảm không tốt, "Em...... em muốn làm gì?"
"Trong toilet thì có thể làm gì chứ." Nụ cười của Hoa Vụ càng hòa ái hơn, "Anh đừng sợ nha."
Trần Sóc hoàn toàn không cảm nhận được hòa ái, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt cười đặc biệt biến thái.
Chính là cái loại khi một tên biến thái bắt được con mồi......
......
......
Hoa Vụ cầm điện thoại di động đi ra từ toilet, lúc suýt đụng phải người khác, cô lập tức phản ứng nhanh lùi lại hai bước, ổn định cơ thể.
Người đối diện rõ ràng muốn đỡ cô, nhưng vì cô lùi lại quá nhanh, tay người kia giơ ra giữa không trung.
Bàn tay đó rất đẹp, thon dài trắng nõn
Hoa Vụ nhìn theo bàn tay kia lên trên, một gương mặt thịnh thế mỹ nhan lọt vào đáy mắt cô.
"Anh Tống?"
Hôm nay Tống Tẫn ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần tây đen, đi giày da sáng bóng, tinh thần sảng khoái.
Đối diện với tầm mắt của hoa vụ, khóe môi hắn chậm rãi giương lên một nụ cười, "Cô Tang, cô thế này......"
Hắn ngước mắt nhìn về hướng cô vừa đi ra.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ cảm thấy mình giải thích không rõ ràng được, cho nên không giải thích, mặt không đổi sắc chuyển đề tài: "Hôm nay anh Tống cũng tới sao."
Tống Tẫn không tiếp tục truy vấn nữa, tiếp lời cô: "Lâm Khai Dịch bảo tôi tới đây."
"Tình cảm của anh Tống và ông chủ tôi thật tốt."
Tống Tẫn: "......"
Hoa Vụ chỉ vào toilet phía sau, "Không quấy rầy anh Tống nữa."
"Cô Tang có thể chờ một chút không?"
"Sao?"
"Tôi có một người bạn, muốn làm quen với cô." Tống Tẫn dừng một chút, sợ cô hiểu lầm, "Cậu ta là đạo diễn, đang chuẩn bị cho một bộ phim, cậu ta cảm thấy cô rất phù hợp với một vai diễn trong phim, vì vậy làm quen với cô, không biết có được không?"
Hoa Vụ vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ xã giao mà Quách Thanh sắp xếp cho cô, cô chần chừ một chút.
Tống Tẫn: "Cậu ta thực sự muốn mời cô tham gia bộ phim của mình."
Hoa Vụ: "Cũng được, tôi chờ anh ở bên ngoài."
"Được."