Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Hoa Vụ không biết địch ý này xuất phát từ sức hút của nữ chính, hay là từ Tống Tẫn.
Cũng may Lam Lộ Lộ rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, "Tống Tẫn, đợi lát nữa kết thúc, chúng ta tụ tập chút đi?"
"Khỏi, anh còn có việc." Tống Tẫn lịch sự từ chối.
"Anh có việc gì?" Lâm Khai Dịch thấy lạ, hắn đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Hoa Vụ đang định chuồn: "Tang Vũ, lát nữa cô cũng đi đi."
Hoa Vụ đang định chuồn, đột nhiên bị điểm danh, cô quay đầu, ngơ ngác chỉ vào chính mình.
"Đúng vậy, là cô đấy."
"......"
Liên quan gì tới nữ chính đang ăn dưa ta đây?
Bất cứ đâu nữ chính cũng sẽ bị ngộ thương sao?
Hoa Vụ không quá muốn đi, cô còn muốn tan tầm sớm một chút, trở về suy nghĩ kế hoạch sa thải ông chủ.
Nhưng Lâm Khai Dịch không cho cô cơ hội lựa chọn, trên mặt hắn chỉ thiếu nước viết mấy chữ to 'cô không đi tôi sẽ đi giày nhỏ cho cô*'.
*giày của phụ nữ bị bó chân ngày xưa, ý nói sẽ làm Hoa Vụ khó sống.
"Cô chính là Tang Vũ sao?" Giọng điệu Lam Lộ Lộ hơi lạ, nhưng nụ cười trên môi tươi tắn thân thiện, làm người ta không nhìn ra lỗi lầm nào.
Cô ấy chủ động vươn tay, "Xin chào, nghe danh đã lâu."
"Cũng chưa được mấy ngày mà."
Lam Lộ Lộ: "......" Lời chào hỏi, ai để ý thật giả chứ.
Quách Thanh không biết chen từ đâu vào, ra hiệu Hoa Vụ một chút, bảo cô nhanh chóng bắt tay với người ta.
Hoa Vụ nhìn tay mình, bắt tay với Lam Lộ Lộ.
"Tang Vũ cũng vừa ký với công ty sao?" Lam Lộ Lộ hỏi Lâm Khai Dịch.
"Đúng vậy." Lâm Khai Dịch thấy nghệ sĩ oan loại này liền không vui, nhưng nghĩ đến huynh đệ của hắn cảm thấy hứng thú, chỉ có thể kìm lại.
"Vậy cũng không tệ, về sau chúng ta là đồng nghiệp, tụ tập chút cũng hay, coi như để quen biết hiểu nhau." Lam Lộ Lộ cười cười với Hoa Vụ, cũng không định nói chuyện với cô nữa, "Vậy quyết định thế nhé, đợi lát nữa gặp."
Cô ấy nói một tiếng với Tống Tẫn, sau đó đi về phía sân khấu với Lâm Khai Dịch.
......
......
Quách Thanh thấy mọi người đi hết rồi, lôi kéo Hoa Vụ sang bên cạnh, "Vừa rồi cô sao thế? Mới bắt đầu cô đã muốn đắc tội Lam Lộ Lộ sao?"
Người ta chủ động bắt tay với cô, cô lại còn để đó!!
Nghĩ mình là ai vậy!
Quách Thanh thấy may vì lúc nãy mình quay lại, không thì không biết là tình hình sẽ còn tệ đến mức nào.
Vừa rồi Hoa Vụ chỉ hơi khựng lại một chút, không phải thật sự muốn làm gì.
Hơn nữa ai thèm đắc tội cô ấy.
Là cô ấy tỏa ra địch ý với mình trước.
Vậy thì cô đâu thể mặt dày dán lên phải không?
Nữ chính không làm được việc này!
Quách Thanh: "Không ngờ công ty lại ký cô ấy tới, náo nhiệt rồi đây."
Hoa Vụ nghe ra một chút manh mối: "Chuyện gì?"
Quách Thanh: "Các cô không phát hiện hôm nay có ai không tới sao?"
Hoa Vụ: "Ai thế?"
"......"
Quách Thanh bắt đầu hoài nghi có phải mình bị cô lừa rồi không!
Cái gì mà ảnh hậu tương lai, một năm ôm hai cái, ba năm lấy hết......
"Ngải Uyển Nhi đó! Tô Hoa Thần là anh cả của Tinh Diệu, Ngải Uyển Nhi này là chị cả của Tinh Diệu...... Bây giờ Lam Lộ Lộ tới, cô nói......"
Quách Thanh nhún vai.
Hai người này đều thuộc loại hình xinh đẹp rạng ngời, vốn là đối thủ, trước kia tranh nhau đến cô chết tôi sống.
Bây giờ lại thành cùng công ty, cái này không phải là muốn quậy bay nóc công ty sao?
"Quậy mới tốt."
Quách Thanh trừng cô: "Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết."
Hoa Vụ dạy Quách Thanh đổi góc độ nhìn đời, "Anh nghĩ theo hướng khác đi."
"Hướng nào?"
Hoa Vụ cười khẽ: "Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi đó."
"......"
"Sao không làm ngư ông, mà lại đòi đi làm ruồi muỗi? Anh Quách, anh còn phải học hỏi nha, nhìn xa trông rộng, chúng ta là là những người làm việc lớn đấy."
"......"
Làm ngư ông dễ vậy sao?
Quách Thanh có điện thoại, anh ta nói một tiếng với Hoa Vụ: "Tôi đi nghe điện thoại, cô đừng làm gì đấy."
Hoa Vụ tùy ý làm dấu ok.
Quách Thanh đi một bước ngoái đầu ba lần, cuối cùng mới cầm điện thoại rời khỏi sảnh tiệc.
......
......
Tống Tẫn chờ Quách Thanh rời đi, lại đi đến bên cạnh cô: "Cô không muốn đi, đợi lát nữa có thể rời đi trước."
"Đi, sao lại không đi." Hoa Vụ đặt ly rượu xuống, rút khăn giấy lau tay, "Ông chủ mời, sao từ chối được, bất lịch sự lắm."
Cô muốn xem Lâm Khai Dịch này muốn làm gì.
Về sau cơ hội tiếp xúc rất nhiều, thu thập một chút tình báo cũng không phải không thể.
"Anh tên Tống Tẫn?" Hoa Vụ quay đầu hỏi người bên cạnh.
"...... Ừ."
"Tẫn nào vậy."
"Tẫn trong tro tàn."
Hoa Vụ gật đầu, không nói gì.
Trên sân khấu, Lâm Khai Dịch đã bắt đầu phát biểu, đầu tiên hắn hoan nghênh Lam Lộ Lộ gia nhập, sau đó chính là tật chung của các ông chủ -- vẽ bánh.
Đến cuối cùng mới nói một câu, chào mừng những nghệ sĩ khác mới gia nhập.
Hôm nay trừ nghệ sĩ ra, còn có rất nhiều đối tác cũng đến đây.
Lam Lộ Lộ bận trò truyện với những người này, tất bật cả đêm.
Hoa Vụ dựa lan can, đọc một lượt thông tin về Lam Lộ Lộ có thể tìm thấy trên mạng.
Lam Lộ Lộ xem như minh tinh đời thứ ba.
Đời ông bà nội là đại lão trong giới.
Nhưng bố mẹ cô ấy làm kinh doanh, không vào giới giải trí.
Cho nên từ khi debut đến bây giờ, Lam Lộ Lộ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ấy quả thật không tồi.
Trước kia không biết vì sao cô ấy lại ký với một công ty giải trí hạng hai, bởi vì bản thân cô ấy không thiếu tài nguyên, nên cũng không cần công ty quá lớn.
Có điều không biết vì sao khoảng thời gian trước lại rời đi, sau đó lại đến đây ký với Tinh Diệu.
Quách Thanh tìm được Hoa Vụ: "Lát nữa cô muốn đi thật sao?"
"Làm sao vậy?"
"Lam Lộ Lộ cũng không dễ ở chung, nếu cô đắc tội cô ấy......" Quách Thanh cho cô một ánh mắt 'suy nghĩ cho kĩ', "Cô ấy với Lâm tổng có quan hệ không bình thường, bây giờ lại là người của công ty, cô ấy tùy tiện nói một câu, là cô có thể mất hết."
Hoa Vụ nghiêm túc hỏi anh ta: "Bây giờ tôi có gì?"
"......" Quách Thanh câm miệng.
Hoa Vụ nắm tay, "Liều một phen, xe đạp thành mô tô."
"???" Cô định liều thế nào vậy?
......
......
Khi sắp kết thúc, thư ký kia của Lâm Khai Dịch đến tìm Hoa Vụ, "Cô Tang, Lâm tổng bảo tôi đưa cô qua."
Thư ký đưa Hoa Vụ đi đến một câu lạc bộ tư nhân riêng tư, cô vừa vào đến cửa, đã đụng phải Trần Sóc và Dương Thải Diệp từ trong đi ra, đang chuẩn bị rời đi.
Hai bên căn bản không thể tránh đi, chỉ có một hàng lang để ra vào.
Dương Thải Diệp mặc váy ngắn bó sát người màu đỏ, đứng bên cạnh Trần Sóc, xét về ngoại hình còn rất xứng đôi.
Hoa Vụ thưởng thức một lát, cảm thấy bọn họ có thể buộc chặt với nhau.
Ánh mắt Dương Thải Diệp dừng một lát trên người Hoa Vụ, đôi môi đỏ thẫm khẽ mở: "Cô Tang, khuya như vậy còn có thể gặp cô ở đây, thật là có duyên."
"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ mà." Giọng Hoa Vụ tùy ý: "Còn phải cảm ơn quà của cô Dương, bằng không bây giờ tôi cũng không ở đây."
Dương Thải Diệp khẽ cau mày, "Cô Tang hình như...... Hơi thay đổi."
"Rời xa bất hạnh, đương nhiên sẽ thay đổi." Hoa Vụ bước qua hành lang.
Dương Thải Diệp: "???"
Lông mày Trần Sóc vẫn luôn nhăn từ lúc cô xuất hiện, lúc này thấy Hoa Vụ đi qua, cuối cùng hắn lên tiếng: "Trễ như vậy em còn đến đây làm gì?"