Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Giải trí Tinh Diệu.
Lâm Khai Dịch đưa Tống Tẫn vào văn phòng của mình, "Thế nào, người anh thấy em làm ổn không. Xem văn phòng này đi, người bên ngoài đều do em quản lý. Sau này chú cứ đi theo anh đây, cơm ngon rượu say."
Tống Tẫn vạch trần bộ mặt thật của Lâm Khai Dịch ngay tại chỗ: "Cậu đến công ty để đi làm sao?"
Lâm Khai Dịch cũng không phủ nhận, ngồi vào ghế giám đốc quay một vòng, "Em đâu có ép ai, các cô ấy đều tự theo đuổi em, em chỉ không từ chối thôi, mọi người đều chỉ làm theo nhu cầu."
"Hơn nữa, một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có như em, mang ra ngoài nở mày nở mặt biết bao."
Lâm Khai Dịch khoe khoang mình rất chung thủy.
Mỗi lần chỉ có một bạn gái, muốn gì cho nấy, lúc có bạn gái, tuyệt đối không chân trong chân ngoài.
Sau khi mọi người lợi dụng lẫn nhau xong, đường ai nấy đi.
Tống Tẫn nhìn hắn lắc đầu, "Coi chừng thận."
Lâm Khai Dịch: "......"
Cốc cốc ——
"Vào đi."
Thư ký đẩy cửa đi vào, thấy trong văn phòng ông chủ mình còn có một người con trai, anh ta hơi sửng sốt, biểu cảm hơi kì lạ, anh chàng này thật đẹp trai!
Cuối cùng ông chủ cũng không còn hài lòng với một kiểu trải nghiệm rồi sao?
"Nhìn gì vậy."
Thư ký vội vàng đến bên bàn làm việc, "Ông chủ, đây là nghệ sĩ mới ký hợp đồng gần đây."
"Lát nữa tôi xem."
"Vâng."
Thư ký đứng bất động.
Lâm Khai Dịch: "Đi ra ngoài đi."
Thư ký vẫn không nhịn được hóng hớt một câu: "Ông chủ, anh mới ký...... Nghệ sĩ?"
"Nghệ sĩ cái gì, đây là anh em của tôi." Lâm Khai Dịch phất tay: "Không có việc gì thì đừng hỏi vớ vẩn, đi ra ngoài đi ra ngoài."
Thư ký: "......"
Còn may, không phải muốn đổi trải nghiệm.
Nếu không thì cái chức vụ này của anh ta nguy hiểm biết bao!
Thư ký đột nhiên lại cảm thấy hơi tiếc, người này nếu bỏ vào trong giới giải trí, những 'nam thần' dựa vào P (photoshop) ảnh, trang điểm làm gì còn việc nữa.
Mắt thấy ánh mắt ông chủ sắp chém mình, thư ký vội vàng ra ngoài, đóng cửa lại.
Lâm Khai Dịch lật tư liệu, đọc nhanh như gió, "Toàn mấy thứ gì đâu...... Thẩm mỹ mấy người bây giờ kiểu gì vậy......"
Trong thùng rác, chưa đến vài phút đã chất đầy tư liệu.
"Tang Vũ?"
Tống Tẫn đứng trước cửa sổ sát đất quay đầu lại.
Lâm Khai Dịch cầm một tập tư liệu, mày đã nhăn thành chữ xuyên 川.
Sao cô lại trà trộn được vào công ty của hắn?
À không!
Cũng không tính, dù sao ở chỗ hắn còn chưa thông qua.
Nghĩ đến chuyện mình bị mất mặt, Lâm Khai Dịch không hề nghĩ ngợi, trực tiếp ném vào thùng rác.
Tống Tẫn vòng qua, nhặt tập tư liệu kia lên.
Lâm Khai Dịch nhướng mày, "Anh Tẫn cảm thấy hứng thú với cô ấy sao?"
Tống Tẫn lật lật tư liệu, đưa nó lại trước mặt Lâm Khai Dịch: "Hơi hơi, ký đi."
"......"
Lâm Khai Dịch trừng mắt nhìn bức ảnh nghệ thuật với nụ cười hoàn mỹ trên tư liệu.
"Anh cảm thấy hứng thú với cô ta ở điểm nào?" Hôm nay mặt trời cũng không mọc từ phía Tây, sao Tống Tẫn lại thấy hứng thú với con gái?
Tống Tẫn: "Cậu không thấy cô ấy rất thú vị sao?"
"Thú vị gì? Rất khó ưa sao?"
"......" Để cho Lâm Khai Dịch ngày nào cũng nhìn thấy người làm mình thất bại, không phải rất thú vị sao.
Tống Tẫn không nói gì, chỉ nhìn Lâm Khai Dịch.
Lâm Khai Dịch chưa biết ý tưởng quái quỷ của Tống Tẫn, hắn nghĩ đến việc sau này Tang Vũ ở công ty của mình, đó còn không phải là để mặc mình xoa tròn nắn dẹt sao.
Lâm Khai Dịch cười một tiếng quái dị, cầm bút ký tên của mình xuống cuối, lấy con dấu ra, 'ha' một tiếng đóng dấu 'bộp' lên.
......
......
Hoa Vụ nhận được điện thoại của người đại diện mới của cô là Quách Thanh, nói rằng cô đã chính thức gia nhập giải trí Tinh Diệu.
Quách Thanh ở đầu kia điện thoại khẽ cảm thán: "Tôi còn tưởng rằng sẽ bị trả về, không ngờ lại thông qua thật."
Nghệ sĩ này, bây giờ đúng là có chút bỏng tay.
Cấp trên có thông qua hay không, thực ra anh ta cũng không nắm chắc.
Bây giờ anh ta chỉ là một người đại diện bình thường, trong công ty không có người đại diện vàng, loại mà có tự tin để muốn ký ai thì nhất định phải ký được với người đó.
"Vậy thì sau này phiền anh Quách chiếu cố."
"Cô đừng làm tôi thất vọng là được." Quách Thanh nói: "Công ty có bữa tiệc chào mừng người mới, đến lúc đó cô nhớ đến tham gia."
"Công ty các anh tốt như vậy?"
Quách Thanh cũng hơi kỳ lạ, trước kia cũng không có việc này...... Trừ phi ký được với nghệ sĩ rất nổi tiếng rất có triển vọng.
"Có thể là ai đó trong công ty ký được với sao lớn." Quách Thanh rất ngay thẳng nói: "Đám người mới các cô chỉ là tiện thể."
Hoa Vụ: "......"
Thật ra không cần phải nói thẳng như vậy.
Thời gian Quách Thanh nói, vừa vặn là vào tháng sau, cũng đủ để Hoa Vụ giải quyết bên Trần Sóc.
......
......
Mấy ngày nay Trần Sóc bận đóng phim, gần như không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.
Những chuyện trên mạng đó, có đoàn đội của hắn xử lý, hắn không cần bận tâm.
Nhưng hắn vẫn không liên hệ được với Tang Vũ.
Lúc đầu hắn muốn hỏi Tang Vũ về mấy chuyện trên mạng, có cần hắn hỗ trợ không.
Ai ngờ cô đã tự đăng một bài viết như vậy, sau đó để mặc dân mạng tranh cãi, cô thì lại biến mất lần nữa.
Hôm nay, hắn mới vừa quay xong, có thể nghỉ ngơi một lúc, trợ lý vội vàng chạy tới: "Anh Sóc, Tang Vũ tới."
"Người đâu? Sao không vào?"
"Cô ấy nói ở đây có quá nhiều người, không vào được." Trợ lý nói: "Bảo anh diễn xong thì đến gặp cô ấy."
Trần Sóc đành phải tự đi tìm Hoa Vụ.
Hoa Vụ ở trong một quán trà gần đó, Trần Sóc vào phòng riêng liền thấy cô đang ngồi bên bàn uống trà, tư thế ưu nhã đoan trang, hương trà phảng phất, nghi ngút càng làm người cô thêm vài phần dịu dàng.
Trần Sóc đóng cửa lại, gỡ khẩu trang xuống, "Sao lại đi xa như vậy."
"Tuy rằng giữa chúng ta chỉ là quan hệ công việc, nhưng nếu có người dàn dựng, đến lúc đó lại làm đến ồn ào huyên náo, không tốt lắm." Hoa Vụ lộ ra vẻ mặt như thể đang nghĩ cho hắn.
Hoa Vụ đã nói như vậy, Trần Sóc còn có thể nói gì?
Ảnh chụp ở phim trường lần trước, đoàn đội của hắn xử lý cũng rất rắc rối, cuối cùng chỉ có thể giữ im lặng, đè hotsearch xuống.
"Chuyện cha em, sao không nói cho anh biết?"
"Đây là chuyện của tôi, nói cho anh thì không hay lắm?"
"Trước đây chúng ta có cần phải phân chia rõ ràng như vậy không?" Trần Sóc nói: "Bây giờ trừ anh ra, còn ai có thể giúp em."
Hoa Vụ ngầm chậc một tiếng, đây là lời Trần Sóc thường nói với Tang Vũ.
Cái gì mà trừ anh ra, còn ai có thể giúp em.
Trừ anh ra, còn ai có thể đối tốt với em như vậy......
"Anh nói đúng, bây giờ trừ anh ra, không ai có thể giúp tôi." Hoa Vụ nhấp môi cười một cái, "Bây giờ tôi có một việc rất quan trọng, cần anh giúp đỡ."
Có lẽ Trần Sóc thích loại cảm giác này, "Chuyện gì, em nói đi, chỉ cần anh có thể giúp em làm, thì nhất định sẽ giúp em."
"Chuyện này chỉ có anh có thể giúp tôi, anh nhất định sẽ giúp tôi đúng không?"
Trần Sóc lập tức gật đầu: "Đương nhiên."
Nữ sinh lại nhẹ nhàng hỏi: "Anh cũng muốn tôi trở nên tốt hơn, đúng không?"
Trần Sóc đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn do dự, nhưng vẫn gật đầu: "Đương nhiên."
"Vậy tôi muốn từ chức."
"...... Cái gì?"
Trần Sóc nghi rằng mình nghe lầm.
Sao hắn lại nghe thấy cô nói muốn từ chức?
"Tôi có công việc mới rồi, hôm nay tôi tới tìm anh từ chức." Hoa Vụ mỉm cười.
"Việc, việc mới?" Giọng Trần Sóc hơi ngập ngừng, ánh mắt dừng trên người cô, mang theo một tia bất mãn khó thấy, "Công việc mới gì?"