Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
"Anh Sóc."
Trần Sóc đang tẩy trang, thấy trợ lý đi vào, bảo những người còn lại trong phòng đi ra ngoài trước, "Tìm được người chưa?"
"Tôi đã đến chỗ của Tang Vũ xem thử rồi, không có ai. Sau đó lại tìm qua mấy nơi cô ấy có thể đến, cũng không tìm được người."
Trần Sóc nhíu mày, sau lần liên lạc ngày hôm đó, bọn họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Hai ngày nay hoàn toàn bặt vô âm tín.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại không hề nói cho mình biết......
Tin tức trên mạng xuất hiện, hắn cho người đi đè hot search xuống trước.
Bản thân Tang Vũ cũng không phải là người thường, cho nên vẫn lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Từ xưa đến này, bất hiếu là tội lớn.
Những cư dân mạng này cũng không quan tâm sự thật như thế nào, cứ đội cái mũ bất hiếu cho bạn trước đã
Trợ lý: "Anh Sóc, anh nói xem, Tang Vũ có thể nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện gì đó không?"
Trần Sóc xoa xoa trán: "Tối nay đừng sắp xếp công việc cho tôi."
Trợ lý: "Nhưng mà...... Bên phía cô Dương nói, anh phải đi đó. Anh cũng biết mà, tình hình của chúng ta bây giờ thật ra không tốt lắm, nếu đắc tội cô Dương......"
Trợ lý không nói tiếp.
Nhưng trong lòng Trần Sóc hiểu rõ.
Bây giờ bọn họ trông phong quang vô hạn, nhưng bây giờ thị trường không tốt, để vận hành cả công ty, thật ra đã hơi khó khăn.
Không đắc tội người còn tốt, nếu như lúc này đắc tội người khác, vậy chỉ sợ sẽ càng khổ sở.
"Cậu tiếp tục tìm đi, tìm được người, nhớ báo cho tôi trước."
"Được."
......
......
Lúc này Hoa Vụ đang ở đồn cảnh sát, nhận thưởng công dân tốt.
Hoa Vụ cố ý chụp mấy tấm ảnh đẹp, chụp xong, cuối cùng cũng mở điện thoại đã tắt nguồn lên.
Có mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Trần Sóc, còn lại đều là mấy số lạ.
Không biết là nhà báo, hay là vài cư dân mạng muốn lên án cô.
Hoa Vụ đăng nhập vào ứng dụng mạng xã hội, bắt đầu gõ chữ.
......
......
Bên kia, Lâm Khai Dịch ôm một người con trai, ra khỏi phòng hòa giải, "Anh Tẫn, anh nói xem anh có xui xẻo không cơ chứ? Vừa mới trở về đã vào đồn, hay là ngày mai dẫn anh đến miếu vái mấy cái xả xui?"
Người kia đẩy tay Lâm Khai Dịch ra, ngoài cười trong không cười, "Lấy cậu làm đồ tế?"
Lâm Khai Dịch chậc chậc một tiếng: "Em bỏ qua nhiều cô gái xinh đẹp như vậy tới ký tên giúp anh, anh đối xử với anh em của mình thế sao? Tống Tẫn, chúng ta phải làm anh em đến cùng chứ!"
Tống Tẫn trừng hắn một cái, đi thẳng ra ngoài.
"Ôi từ từ......" Lâm Khai Dịch giữ chặt Tống Tẫn, chỉ vào ghế dài đối diện, "Người bên kia, hình như hơi quen mắt?"
"Thấy cô gái xinh đẹp nào cậu chả thấy quen mắt."
"......"
"Không phải, hình như cô ấy là cái kia......" Lâm Khai Dịch ấn trán vỗ vỗ, chợt nhớ ra người này là ai: "Tang Vũ! Phải, chính là cô ấy!"
Có lẽ Tống Tẫn chưa từng nghe qua cái tên này, căn bản không có hứng thú, tiếp tục đi ra ngoài cửa lớn.
Lâm Khai Dịch túm lấy hắn: "Đừng có đi chứ. Hai ngày trước, cô ấy đã làm một chuyện cực kì trâu bò."
Tống Tẫn tốt tính nhắc nhở Lâm Khai Dịch: "...... Nếu cậu còn không buông tôi ra, nói không chừng tôi cũng sẽ làm một chuyện cực kì trâu bò."
Lâm Khai Dịch hiển nhiên cũng không sợ Tống Tẫn, tiếp tục túm lấy hắn, "Cô ấy đi tố cáo cha ruột của mình, hay không?"
Tống Tẫn: "???"
Tống Tẫn nhìn về phía băng ghế.
Cô gái ăn mặc rất đơn giản, áo sơ mi phối với quần jeans, áo khoác mỏng sáng màu, cô tựa vào tay vịn bên cạnh, mái tóc dài xoăn nhẹ từ bên tai buông xuống trước ngực.
Dáng ngồi không phải rất đàng hoàng, nhưng làm cho người ta có cảm giác không phải là loại chướng tai gai mắt kia, lại còn lộ ra chút khí chất lười biếng tùy tính.
Tống Tẫn thấy cô gái này hơi quen mắt.
Nhưng lại không nhớ ra mình đã gặp ở đâu......
"Cha cô ấy lừa tiền người khác, nghe nói là tới nhờ cậy cô ấy, sau đó, cô ấy trở tay liền tố cáo cha ruột......"
Giọng Lâm Khai Dịch lải nhải bên tai Tống Tẫn.
Tống Tẫn cảm thấy kì lạ: "Cậu biết cô ấy à?"
"Là minh tinh đó." Lâm Khai Dịch nói: "Hai năm trước cũng rất nổi tiếng, nhưng mà hai năm gần đây không có động tĩnh gì."
Lâm Khai Dịch thích nhất là chú ý nữ minh tinh.
Bây giờ Tống Tẫn không cảm thấy kì lạ nữa.
"Bây giờ hình như cô ấy cũng không có tài nguyên gì......" Lâm Khai Dịch vuốt cằm rồi đưa ra ý kiến lệch lạc, "Anh nói xem em đi nâng đỡ cô ấy có được không?"
Tống Tẫn lại nhìn sang bên kia một cái, vô tình phun ra một chữ: "Khó."
Cô gái này cho hắn cảm giác không giống như sẽ khuất phục người khác.
"Tình hình bây giờ của cô ấy khó khăn như vậy, lúc này em vươn tay ra giúp đỡ, cô ấy cảm động rơi nước mắt còn không kịp, tại sao lại khó?"
Lâm Khai Dịch tỏ vẻ không phục.
Tuy rằng bây giờ trên mạng không còn toàn là tiếng chửi mắng cô ấy, nhưng bình luận tiêu cực vẫn chiếm phần nhiều.
Mà cô ấy không có tài nguyên, lúc trước hắn còn thấy có người đào ra, bây giờ cô còn chưa kí công ty.
Tình huống gian nan như vậy, hắn vươn tay giúp đỡ cô, còn sợ mỹ nhân không nhào vào lòng sao?
"Cậu có thể thử xem."
"Thử thì thử."
Lâm Khai Dịch nhìn vào gương sửa sang lại tóc tai quần áo, hùng dũng hiên ngang đi tới bên kia.
Lâm Khai Dịch tự cho là mình đẹp trai ngồi xuống bên cạnh Hoa Vụ, vuốt tóc, "Cô Tang, chào nhé."
Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, xác định mình không biết hắn, "Không ký tên, không nhận phỏng vấn, không kết bạn."
Nói xong, lại cúi đầu, tiếp tục gõ chữ trên điện thoại di động.
Lâm Khai Dịch: "......"
Lâm Khai Dịch chắc chắn cách ăn mặc của hắn hôm nay không có vấn đề gì, coi như không nhìn quần áo hắn mặc, chỉ khuôn mặt thôi đã rất hấp dẫn rồi mà?
Bao nhiêu người tình nguyện nhào tới chứ!
Lâm Khai Dịch liếc mắt nhìn Tống Tẫn một cái.
Tống Tẫn dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, cười như không cười nhìn hắn.
Chỉ thiếu viết hai từ lớn 'chế giễu' lên mặt.
"Khụ khụ......" Lâm Khai Dịch cảm thấy mình không thể mất mặt trước anh em, kiên trì nói: "Cô Tang, gặp nhau là duyên, nhiều bạn bè nhiều mối quan hệ không phải là tốt hơn sao?"
Hoa Vụ nhìn lên một lần nữa.
Sau đó, Lâm khai Dịch thấy cô đột nhiên giơ tay lên, hét lên với cảnh sát đứng cách đó không xa: "Chú cảnh sát, có người quấy rối tôi."
Lâm Khai Dịch: "......"
Tống Tẫn trực tiếp không nhịn được cười ra tiếng.
Bọn họ vốn cách không xa, Lâm Khai Dịch nghe được, biểu cảm nhất thời vặn vẹo.
Anh còn cười......
Cảnh sát đứng bên kia nghe thấy tiếng Hoa Vụ đã đến, "Cô Tang, có chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết anh ta, anh ta cứ nói chuyện với tôi, anh ta quấy rối tôi."
Lâm Khai Dịch vội vàng giải thích: "Tôi không quấy rối cô ấy."
Hắn chỉ là chào hỏi mà thôi!
Trời đất chứng giám!!
Hoa Vụ có lý chẳng sợ: "Anh xem bên kia có rất nhiều chỗ trống anh ta lại không ngồi, một hai phải ngồi bên cạnh một cô gái nhỏ như tôi. Sau khi tôi từ chối nói chuyện với anh ta, anh ta vẫn không chịu buông tha, đây không phải là quấy rối là gì?"
Lâm Khai Dịch: "......"
......
......
Lâm Khai Dịch được giáo dục một phen, vội vàng kéo Tống Tẫn rời đi.
Hắn không muốn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa
Trên đường trở về, Lâm Khai Dịch không muốn nói chuyện với Tống Tẫn, cầm điện thoại di động lướt tìm trên hot search.
"Thì ra người ta có chỗ dựa rồi." Lâm Khai Dịch đột nhiên dí điện thoại di động đến trước mặt Tống Tẫn: "Đây không phải là do mị lực của em kém đâu!"
Trên màn hình điện thoại, #Tang Vũ Trần Sóc# đặc biệt bắt mắt.