Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
Lầu 8
Một hội trường loại nhỏ.
Lữ Lương Mục đi vào phát hiện bên trong không có ai: "Mày dẫn tao tới đây làm cái gì?"
Hoa Vụ tìm đại một chỗ ngồi xuống, bắt đầu chơi điện thoại: "Chờ người đưa tiền tới chứ sao."
Lữ Lương Mục cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Nhưng bây giờ lão thực sự cần tiền...... Hơn nữa khách sạn này môi trường sạch sẽ sáng sủa, cũng không giống nơi có thể giở trò âm mưu quỷ kế.
......Có lẽ là một người bạn nào đó của nó.
Nghĩ như vậy, Lữ Lương Mục im lặng chờ vài phút.
"Sao vẫn chưa đến?"
"Dục tốc bất đạt." Hoa Vụ vỗ ghế bên cạnh: "Ông cũng đừng đi qua đi lại nữa, ngồi đi."
Lữ Lương Mục cứ cảm thấy ánh mắt đứa con gái này của lão nhìn lão lộ ra một tia thương hại, nhưng mà nhìn lại lần nữa, cô lại mỉm cười: "Ông đừng gấp, sắp tới rồi."
Mười lăm phút sau, Lữ Lương Mục nghe thấy tiếng cửa hội trường bị đẩy ra.
Một giây kế tiếp, một đám người chen từ bên ngoài vào, nhanh chóng bao vây họ lại.
Đèn flash làm cho Lữ Lương Mục không mở mắt nổi, vội vàng lấy tay che mắt, cũng định rời đi.
Hoa Vụ kéo Lữ Lương Mục lại ngay: "Cha, cha muốn đi đâu vậy?"
"Con tiện nhân Lữ Thư Tuyết, mày dám bán đứng tao!!" Lữ Lương Mục giận dữ mắng một tiếng, muốn tránh khỏi Hoa Vụ: "Con mẹ mày còn dám gọi phóng viên tới!"
Khoảng thời gian này Lữ Lương Mục ăn không ngon, ngủ không yên, cả người gầy như cây trúc, làm sao có thể tránh thoát.
"Thân là con gái, lúc cha phạm sai lầm, phải kịp thời sửa chữa, cũng phải khuyên cha biết quay đầu là bờ, đây là việc tôi nên làm."
"Mày buông tao ra......"
Hoa Vụ đột nhiên buông tay.
Lữ Lương Mục vốn đang dùng sức, Hoa Vụ lại đột nhiên buông tay, lão trực tiếp nhào về phía trước.
Hoa Vụ kéo ghế dựa bên cạnh ra, để tránh Lữ Lương Mục đập trúng đầu, sau đó thuận tiện đạp lão một cước.
Lữ Lương Mục trực tiếp ngã xuống thảm.
Giọng nói sâu xa của Hoa Vụ vang lên từ đằng sau.
"Cha cũng đừng trách con gái, nếu ông có một người cha ruột mười mấy năm mặc kệ không hỏi thăm, ở ngoài lừa người khác để làm giàu, sống sung sướng, sau khi tích được một đống nợ, đột nhiên trở về tìm ông, tôi tin ông cũng nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân, để pháp luật đến trừng phạt lão."
Hoa Vụ kéo Lữ Lương Mục lên, đặt ngồi vào ghế: "Cha ngồi đây đi, để cho các phóng viên phỏng vấn đàng hoàng."
Mông Lữ Lương Mục giống như bị dính vào ghế, căn bản không động đậy nổi, chỉ có thể mắng to: "Mày có còn lương tâm hay không, tao chính là cha ruột của mày, sao mày lại máu lạnh như vậy......"
"Đây không phải là di truyền từ ông à? Năm đó ông ngoại tình, không phải lúc đi cũng tiêu sái vô tình như thế sao, đây là do gien của cha truyền lại rất vững." Hoa Vụ nói xong, lại nhìn về phía phóng viên: "Mỗi một câu ông ta mắng tôi, đều phải viết ra đó."
Ngực Lữ Lương Mục phập phồng, nửa ngày cũng không phản bác được.
Phóng viên: "......"
Con gái thế này quả thực là quá đáng sợ!
......
......
Lữ Lương Mục thiếu chút nữa bị Hoa Vụ và đám phóng viên kia ép điên, nhưng điều càng làm cho lão sụp đổ chính là, Hoa Vụ báo cảnh sát.
"Con gái chia tay cha đã mười năm, cũng không có thứ gì tặng ngài để tỏ lòng hiếu kính." Hoa Vụ lôi kéo Lữ Lương Mục đứng dậy, dùng giọng như thể đang nói việc nhà với lão: "Cũng chỉ có thể tặng ngài một cái vòng bạc nhỏ, hy vọng ngài đừng chê, cha không chê con gái nghèo mà đúng không."
"......"
Lữ Lương Mục giận tái mặt.
Nhìn cảnh sát đi về phía mình, cả người đều đang run rẩy, hai chân bắt đầu nhũn ra.
Lão chẳng thể ngờ, mình sẽ bại dưới tay con gái ruột thịt!
Hoa Vụ là người báo cảnh sát, cô cũng phải đi theo lấy lời khai.
Chờ lấy lời khai xong, đã là buổi chiều.
Hoa Vụ cố ý tư vấn một chút, tình huống này của Lữ Lương Mục, không có liên quan gì tới cô.
Mẹ cô đã ly dị lão từ lâu, sau khi ly hôn vẫn sống với mẹ, sau khi mẹ qua đời, cô cũng không có liên hệ gì với Lữ Lương Mục.
Cho nên những món nợ đó của lão đều không liên quan đến cô.
Trước khi đi, Hoa Vụ hỏi bọn họ: "Có thể tặng tôi cờ thưởng công dân tốt không?"
"......"
Làm việc tốt, tất nhiên sẽ được khen thưởng.
Nhưng đây là lần đầu tiên họ gặp con gái đưa cha vào đồn, còn đòi khen thưởng.
Nhưng mà Lữ Lương Mục này cũng không phải thứ tốt lành gì.
Khi còn trẻ, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, bỏ vợ bỏ con.
Cuối cùng gặp chuyện, còn có mặt mũi chạy về tìm con mình.
Cũng may đứa nhỏ này phân biệt được trắng đen, không bao che cho lão.
Bọn họ hứa hẹn sẽ tặng Hoa Vụ cờ thưởng, lúc này Hoa Vụ mới rời đi.
Sau khi ra ngoài, cô gửi tác phẩm nhỏ tối hôm qua biên soạn cho những phóng viên hôm nay tới.
Ai mà không biết bán thảm chứ?
Hiệu suất của những phóng viên này rất cao, Hoa Vụ vừa trở về nhà đã nhìn thấy bài viết đăng đầu tiên.
Đại ý chính là —— Tiểu hoa đán nổi tiếng ngày xưa lúc nhỏ bị cha vứt bỏ, nhiều năm sau cha phạm pháp lại chạy đến nhờ cậy, định tống tiền. Tiểu hoa đán đại nghĩa diệt thân, tự đi tố cáo cha mình.
Lữ Lương Mục liên lụy đến rất nhiều nạn nhân, những người này vẫn luôn tìm tin tức của Lữ Lương Mục.
Vì vậy, ngay sau khi tin tức liên quan đến Lữ Lương Mục được phát tán ra ngoài, ngay lập tức được chuyển đến chỗ của các nạn nhân.
Một số người cho rằng Lữ Lương Mục thật sự không ra gì, ngay cả con gái mình cũng lừa gạt cho được.
Một số người cho rằng con gái Lữ Lương Mục là một minh tinh, chắc chắn rất có tiền, cô nên trả tiền thay Lữ Lương Mục.
Những người qua đường vây xem trên mạng, căn bản không xem nội dung, tùy tiện chọn ra mấy từ khóa bắt đầu đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ điểm giang sơn.
[ Lòng dạ thật độc ác, cha mình mà cũng tố cáo.]
[Đúng là sói mắt trắng, còn là minh tinh, bảo sao không hot nổi, vô lương tâm thế mà.]
[Quá tàn nhẫn.]
[Có loại con gái thế này thật sự là xui tám kiếp.]
[Có mấy người chưa xem nội dung đã bắt đầu mắng, có loại cha ruột như Lữ Lương Mục mới là xui xẻo đó.]
[Lữ Lương Mục bị bắt, tiền của những nạn nhân kia ai trả?]
[Cha nợ con trả là luật bất thành văn rồi.]
[Trong bài báo kia viết rất rõ ràng, người ta sau mười tuổi chưa từng gặp lại Lữ Lương Mục, nhiều năm như vậy Lữ Lương Mục cũng chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nói cách khác cô ấy chưa từng hưởng thụ bất kỳ tài nguyên nào của Lữ Lương Mục, dựa vào cái gì bắt người ta trả tiền?]
Tang Vũ tốt xấu gì cũng nổi tiếng một thời gian, tuy hai năm nay không có tác phẩm gì, nhưng vẫn có một số fan.
Náo loạn trên mạng lớn như vậy, những người hâm mộ còn hoạt động dường như cuối cùng đã tìm thấy ý nghĩa tồn tại của mình, bắt đầu lấy bàn phím đi bảo vệ idol nhà mình.
Sau khi chuyện này xảy ra, Hoa Vụ phát hiện trưởng fanclub biến mất đã lâu đột nhiên liên lạc với cô
—— Năm ngoái hợp đồng của Tang Vũ với công ty hết hạn, bây giờ căn bản vẫn chưa ký với công ty, đương nhiên cũng không có người đại diện.
Vì vậy, trưởng fanclub chỉ có thể liên lạc với cô.
[ Thanh Thanh Mạch Thượng Tang: Vũ Vũ, cô không sao chứ?]
[ Tang Vũ V: Không sao.]
[ Thanh Thanh Mạch Thượng Tang: Cha cô sao lại quá đáng như vậy...... Tôi đã để fanclub làm việc rồi. ]
Thanh Thanh Mạch Thượng Tang nói là nói như vậy, nhưng đáy lòng thất ra cũng không quá lo lắng.
Vị này nhà bọn họ đã không có tác phẩm trong một thời gian dài, càng không có hợp đồng đại diện, thông báo.
Chính chủ cũng không hoạt động trên mạng xã hội, fan đã chạy gần hết.
Nhưng người không đi, đều do lười đổi đầu tường, hoặc là theo Tang Vũ từ lâu, có tình cảm không muốn rời đi.
[ Tang Vũ V: Không cần.]
[ Thanh Thanh Mạch Thượng Tang: Nhưng mà mấy người trên mạng nói lung tung...... Tất cả đều được viết rõ ràng, bọn họ còn không biết nhìn, quá khinh người rồi.]
[ Tang Vũ V: Không sao đâu, không cần quan tâm.]
Hoa Vụ trò chuyện với vị fan này xong, trực tiếp tắt máy biến mất, mặc kệ cho lời bàn tán trên mạng lên men.