Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
Chuyện lúc nãy, là cha ruột nhiều năm không liên lạc của nữ chính đột nhiên tìm tới cửa đòi tiền cô.
Năm đó cha cô ấy ngoại tình, ly hôn với mẹ xong, quay đầu liền biến mất, vẫn không có tin tức gì.
Mà lần này cha của nữ chính tìm tới cửa, là vì vụ án lừa đảo tài chính của lão bị lập án điều tra.
Sau đó, các phóng viên kia không hiểu tại sao lại đột nhiên đào ra cô ấy.
Sau đó tìm tới cửa như ong vỡ tổ.
Cô ấy vốn là một nữ minh tinh hết thời, đột nhiên trở nên nổi tiếng vì chuyện này, tiếng chửi bới trên mạng rộng khắp.
Cái gì mà con gái của kẻ lừa đảo vậy mà còn có thể kiếm tiền trong giới giải trí, cút ra khỏi giới giải trí.
Cái gì mà nợ cha con trả, minh tinh chắc chắn có rất nhiều tiền......
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, chính là từ lúc cô ấy 10 tuổi, chưa từng gặp lại cha mình.
Trong những năm qua, cha cô ấy cũng không hề gửi một đồng tiền chu cấp nào.
Nhưng không ai quan tâm những sự thật này, bọn họ cảm thấy cô là con gái của kẻ lừa đảo, thì phải chịu trách nhiệm, khuếch trương chính nghĩa trên mạng.
Hoa Vụ lấy điện thoại di động của nguyên chủ ra, lướt lướt hot search.
Còn may, hôm nay đã không thấy nữa.
Dù sao bây giờ cô cũng chỉ là một nữ minh tinh hết thời, độ hot có thể duy trì một hai ngày đã là tốt rồi.
Hoa Vụ trở lại chỗ ở của nguyên chủ, còn chưa lên lầu, Trần Sóc đã gọi tới.
"Em đang ở đâu? Lúc nãy Tiểu Trương có nói em đụng phải phóng viên bên ngoài hả? Sao em không quay lại?"
Điện thoại vừa kết nối, Trần Sóc liền hỏi liên tù tì ba câu liên tiếp.
Bây giờ nữ chính cũng đã làm trợ lý cho Trần Sóc một thời gian.
Hôm nay cô theo Trần Sóc đi đóng phim, bởi vì có người đưa đồ tới, những người khác lại đang bận, cho nên cô đi ra lấy.
Kết quả vừa ra khỏi cửa liền đụng phải một đám phóng viên chực chờ bên ngoài.
Hoa Vụ nhớ tới câu phóng viên hỏi khi đó —— tại sao cô không đóng phim nữa?
Đáng tiếc, lúc đó cô còn chưa rõ tình huống như thế nào, không thể trả lời.
Hoa Vụ còn đang hồi tưởng lại màn phỏng vấn lúc nãy, nhất thời không để ý tới Trần Sóc.
Trần Sóc không nghe thấy câu trả lời, giọng nói không khỏi hơi cao lên: "Sao em không nói gì? Em đang ở đâu?"
Hoa Vụ bỏ chuyện của phóng viên qua một bên, hỏi Trần Sóc: "Nếu tôi xin nghỉ, anh sẽ không trừ lương của tôi đâu đúng không?"
"......"
Tính tình Trần Sóc rất thất thường, có đôi khi đối xử với cô rất tốt, có đôi khi lại không tốt lắm.
Nhưng hôm nay đã xảy ra những chuyện này, giọng Trần Sóc coi như ôn hòa: "Không sao đâu, nếu em muốn nghỉ ngơi, thì cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, anh sẽ không trừ tiền lương của em."
"Được."
Hoa Vụ cúp điện thoại, đi thang máy lên lầu.
Đinh—
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài thang máy có một người đàn ông mặc áo khoác dài.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông thấy rõ người trong thang máy, vẻ mặt hơi dữ tợn: "Tao còn tưởng mày không về nữa đó, đưa tao mười vạn, sau này tao không tới tìm mày nữa."
Đây chính là cha ruột của nữ chính, Lữ Lương Mục.
Đúng, sau khi ly hôn, mẹ đã sửa tên cho cô ấy, theo họ Tang của mẹ.
Lữ Lương Mục thậm chí còn không khách sáo, mở miệng liền muốn mười vạn tệ.
Mười vạn tệ, đối với một nữ minh tinh hết thời như nguyên chủ mà nói, đó chính là một khoản tiền khổng lồ.
"Tôi không có tiền."
"Không có tiền?" Giọng nói Lữ Lương Mục đột nhiên cao lên, hai mắt long sòng sọc: "Sao mà mày không có tiền được? Không phải mày là minh tinh à? Minh tinh mà không có tiền?"
Lữ Lương Mục hơi lôi thôi, cũng không biết đã bao lâu chưa tắm rửa, lão tới gần Hoa Vụ, mùi chua hôi thối xông thẳng vào mũi cô.
"Minh tinh hết thời thì có tiền gì chứ." Hoa Vụ ghét bỏ lui về phía sau một bước, chỉ vào camera giám sát thang máy: "Chỗ này có camera đó, nếu để cho người ta nhận ra ông, ông lại phải chạy trốn tiếp rồi."
"......"
Lữ Lương Mục còn muốn đi vào, bước chân dừng lại.
Lão lập tức cúi đầu, lùi về hành lang.
Hoa Vụ cũng không tiện chiếm dụng thang máy, cô trực tiếp đi ra ngoài.
Lữ Lương Mục: "Thằng bạn trai kia của mày, không phải có nhiều tiền lắm sao? Nó là ngôi sao lớn, mày hỏi nó... Tao chỉ cần mười vạn tệ "
"Trần Sóc? Hắn không phải bạn trai tôi."
Lữ Lương Mục cười lạnh một tiếng: "Tao thấy bọn mày ở bên nhau, mày đừng hòng lừa gạt lão ông đây."
"Nếu mày không chịu đưa, bây giờ tao đi tìm nó." Lữ Lương Mục cũng biết mình là một thứ mất mặt, cảm thấy cô chắc chắn sẽ không để mình đi tìm Trần Sóc.
"Vậy ông đi đi."
Lữ Lương Mục cho rằng Hoa Vụ đang khích lão: "Mày nghĩ tao không dám?"
"Không có, ông đi cũng được, tôi sẽ không ngăn cản ông." Hoa Vụ thân thiết nói: "Hắn có rất nhiều tiền, ông muốn trăm vạn cũng không thành vấn đề."
"......"
Lữ Lương Mục nghi ngờ nhìn cô gái đối diện.
Sao hai ngày không gặp, lại đột nhiên dám nói chuyện với mình như vậy?
Lần trước lão tới, tuy rằng cô cũng nói không có tiền, nhưng cũng không dám nói chuyện với lão như vậy.
"Dù sao trên người ông cũng có nhiều tội danh như vậy, thêm một cái tống tiền cũng không sao." Hoa Vụ chậm rãi nói: "Cùi không sợ lở nha."
"Lữ Thư Tuyết!!"
Hoa Vụ cười để lộ tám chiếc răng trắng: "Cha yêu dấu, tôi đổi tên rồi."
"......"
Mắt thấy Lữ Lương Mục định chó cùng rứt giậu, Hoa Vụ chuyển đề tài: "Ông muốn tiền, cũng không phải là không có cách."
"...... Cách gì?"
Lữ Lương Mục nhìn con gái mình lộ ra một nụ cười xán lạn, đột nhiên lão không hiểu sao lại có cảm giác sống lựng phát lạnh.
......
......
Hoa vụ bảo Lữ Lương Mục theo mình về chỗ ở trước.
Mấy ngày nay Lữ Lương Mục không dám ở khách sạn, nhiều lúc đều tùy tiện tìm một chỗ ở tạm một đêm.
Cho nên mặc dù chỗ này của Hoa Vụ không lớn lắm, nhưng đối với Lữ Lương Mục mà nói, cũng coi như là một nơi tránh gió rất tốt
Có thể là bởi vì niềm tin mù quáng vào sức mạnh máu mủ, lão cũng không cảm thấy con gái mình sẽ bán đứng mình.
Bởi vậy Lữ Lương Mục đi tắm rửa, ngủ luôn trên sô pha.
Hoa Vụ không để ý tới lão, ngồi trong phòng lục ra mấy tấm danh thiếp.
Cô liếc mắt nhìn Lữ Lương Mục đã ngủ say, cầm điện thoại di động đi vào nhà vệ sinh.
Một nữ chính vĩ đại ra đời, bắt đầu từ việc lục thân không nhận*.
*Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
......
......
Sáng sớm hôm sau, Lữ Lương Mục ngủ dậy liền nhìn thấy trên bàn bày bữa sáng, hai bộ bát đũa, rõ ràng là con gái lão mua.
Lữ Lương Mục ngủ một giấc ngon lành, nhìn thấy bữa sáng này, tự nhiên cho rằng con gái của mình vẫn quan tâm mình, dù gì cũng là máu mủ của lão.
Hoa Vụ ra khỏi phòng ngủ: "Dậy rồi sao, ăn sáng đi, lát nữa tôi dẫn ông đi lấy tiền."
Lữ Lương Mục vừa nghe đến cái này liền tỉnh táo lên: "Không phải mày nói không có tiền à?"
"Không có tiền cũng phải nghĩ cách cho có chứ đúng không." Hoa Vụ cười một chút: "Dù sao ông cũng là cha tôi."
Lữ Lương Mục: "Coi như mày còn có lương tâm."
Xem ra hôm qua lão nói đi tìm Trần Sóc có tác dụng.
Nhãi ranh chết tiệt này ngoài miệng nói không sợ mình đi tìm thằng kia, xem ra trong lòng vẫn sợ đấy thôi.
Ăn sáng xong, hoa vụ dẫn Lữ Lương Mục ra ngoài.
Xe chạy đến một khách sạn nào đó, Lữ Lương Mục liếc mắt nhìn khách sạn một cái: "Đến nơi này làm gì?"
Hoa Vụ đã đeo khẩu trang xong: "Nếu ông không muốn lấy tiền, chúng ta có thể đi."
"Mày tự lên lấy một mình không được à?" Lữ Lương Mục không muốn đi vào cho lắm: "Tao chờ ở bên ngoài."
Hoa Vụ bày ra vẻ sao cũng được: "Tùy ông thôi, tôi lại không thiếu mười vạn kia. Dù sao cách của tôi là nghĩ giúp ông, tự ông không cần, vậy tôi cũng không còn cách nào, sau này ông cũng đừng đến tìm tôi nữa."
"......"
Lữ Lương Mục nhìn bốn phía, kéo cao cổ áo lên, đeo khẩu trang: "Đi thôi."