Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
Mấy ngày tiếp theo, Sở Ngộ vẫn duy trì trạng thái như vậy.
Hôm nay, bọn họ không tìm chỗ ở, mà trực tiếp dựng lều bên ngoài qua đêm.
"Anh còn muốn chiến tranh lạnh với tôi tới khi nào nữa đây?" Hoa Vụ chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh nhìn Sở Ngộ dựng lều trại.
Tay Sở Ngộ hơi khựng lại, cũng không lên tiếng, chỉ nhanh chóng chuẩn bị xong lều trại.
Hoa Vụ rất nhanh đã phát hiện ra hắn chỉ dựng một cái lều.
Hoa Vụ bĩu môi, mở cốp xe ra, chuẩn bị tự làm.
Nhưng mà cốp xe......
Cái lều của cô lớn như thế mà đâu mất rồi!
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, đóng cốp xe lại.
Hoa Vụ đứng rất gần, cốp xe sẽ đụng phải cô, cô lui về phía sau theo bản năng.
Lưng dán lên lồng ngực ấm áp, một giây sau cô đã bị Sở Ngộ vây lại.
Sở Ngộ xoay người cô, ấn cô lên cốp xe đã đóng lại, mặt người đàn ông phóng đại trong mắt Hoa Vụ.
Trong nháy mắt khi anh muốn hôn lên, Hoa Vụ nghiêng đầu, nụ hôn của Sở Ngộ dừng trên má cô.
"Em trốn cái gì?"
"Anh đột nhiên hôn tôi làm gì?" Hoa Vụ hỏi ngược lại: "Mấy ngày nay không phải đều không để ý tới tôi sao?"
Đầu ngón tay Sở Ngộ gạt tóc bên cổ cô ra, ngón tay nhẹ nhàng đè lên động mạch chủ đang đập kia.
Môi hắn nhẹ nhàng cọ qua gò má Hoa Vụ, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai.
"Em nói đúng, chúng ta đều là người trưởng thành."
Sở Ngộ coi như đã hiểu rõ, cô căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm.
Nếu hắn nói ra, chắc cô cũng sẽ tìm cớ.
Nếu đã vậy, hắn cũng không cần phải nói
Hoa Vụ: "...... Vậy nên?"
"Em không hài lòng với tôi à?"
Hoa Vụ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "...... Cũng khá được."
Hơi thở của Sở Ngộ bao trùm lên, cánh môi Hoa Vụ bị đè xuống, nụ hôn tỉ mỉ đến ngay sau đó.
Sở Ngộ ấn thắt lưng cô, gần như là hôn đến nghẹt thở.
Khi Hoa Vụ sắp nghẹt thở, Sở Ngộ chậm rãi buông cô ra, thấp giọng hỏi: "Trong xe hay là trong lều?"
"Sao cũng được."
Sở Ngộ ôm cô lên xe.
......
......
Hoa Vụ vốn tưởng rằng Sở Ngộ sẽ nói chút gì đó, nhưng mà sau khi kết thúc, ngoại trừ hỏi cô có không thoải mái hay không, cũng không nhắc tới chuyện gì khác.
Một đoạn thời gian tiếp theo, Hoa Vụ đều chuẩn bị lời thoại trước, nhưng Sở Ngộ căn bản không đề cập tới.
Hình như đã tiếp nhận quan hệ mập mờ không rõ ràng này của bọn họ, không cần tiến thêm một bước nữa.
Hoa Vụ không ngờ Sở Ngộ hiểu chuyện như vậy.
Ánh mắt nhìn hắn đều lộ ra vẻ hài lòng cùng tán thưởng.
......
......
Tuy là 'cửa' đã không còn, nhưng các mảnh vỡ rơi ra lúc trước, đã hình thành khu vực dị hóa, quái vật cũng đã tới, cho nên những thứ kia vẫn phải dựa vào người đi giải quyết.
Yêu cầu của nữ chính là tiêu diệt tất cả quái vật, cho nên Hoa Vụ vẫn phải làm việc...... Vẫn là làm không công.
Cô cảm thấy như vậy không được
Làm không công không phải là xúc phạm người làm công sao?
Cho nên Hoa Vụ lại vòng về thành phố Ngân Đồng, tìm Khúc Tây Viễn.
Khúc Tây Viễn không ngờ Hoa Vụ còn dám xuất hiện, bội phục lá gan của cô.
Khi nghe cô nói muốn hợp tác với Cục quản lý, Khúc Tây Viên bắt đầu nghi ngờ có phải bệnh của cô nặng hơn rồi không.
Chân trước cô nổ tung cửa của người ta, chân sau đòi hợp tác với người ta?
Cô coi Cục quản lý là cái gì?
Hoa Vụ cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, lúc trước cô hợp tác với Khúc Tây Viễn, là bởi vì nhân tố 'cửa' này, nếu trực tiếp tìm Cục quản lý, vậy không phải là đổ bể sao?
Giờ cô phá cửa rồi, ván đã đóng thuyền.
Mà trong tay cô có thuốc khôi phục tinh thần lực, còn có phương pháp có thể làm cho người ta đạt được năng lực thứ hai.
Chỉ cần có thuốc khôi phục tinh thần lực thôi, cũng đủ để cho Cục quản lý chú ý.
Sau khi Sở Ngộ cải tiến thuốc, không chỉ có thể khôi phục tinh thần lực, mà còn có thể làm sạch ô nhiễm ở một mức độ nhất định.
Cục quản lý vẫn chưa có thành quả trong phương diện này.
"Không có kẻ thù mãi mãi." Hoa Vụ cuối cùng bổ sung một câu: "Ý nguyện ban đầu của tôi, cũng là vì lợi ích của tất cả mọi người, nếu mục đích của tất cả mọi người giống nhau, tại sao không thể hợp tác? Nếu các người còn đối xử với tôi như vậy, vậy tôi cũng chỉ có thể......"
"Có thể làm sao?"
"Tố cáo lên mạng, các anh đối xử với người hùng của các anh như thế!"
Khúc Tây Viễn: "......"
Cô cũng dám nói đấy.
......
......
Ban đầu, Cục quản lý đương nhiên không đồng ý.
Điều này khác gì sau khi bạn bị người ta tát vào mặt, người ta còn muốn 'ẻ' lên đầu bạn?
Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra rằng một số người trong Cục có tình trạng ô nhiêm tinh thần lực ngày càng nghiêm trọng.
Mà họ vẫn chưa tìm ra giải pháp tốt hơn.
Chẳng lẽ cứ nhìn những người này bay màu như vậy?
Thứ thuốc trong tay Hoa Vụ, sẽ là thứ cứu mạng những người này.
Cũng có người đề nghị trực tiếp bắt người.
Nhưng mà bắt ở đâu?
Người ta căn bản không lộ diện, bọn họ cũng theo dõi cả Khúc Tây Viễn, kết quả vẫn là không có tiến triển gì.
Bắt ma à!
Cuối cùng, tiếng phản đối dần dần bị tiếng ủng hộ đè xuống.
Cục quản lý đã rút lại lệnh truy nã Hoa Vụ, cũng cam kết là sẽ không truy cứu trách nhiệm cô chuyện phá cửa.
Hoa Vụ vẫn còn rất cẩn thận, lo Cục quản lý sẽ lật lọng, vì vậy ban đầu chỉ cung cấp thuốc cho họ thông qua Khúc Tây Viễn.
Cô chờ một thời gian xem thử, chắc chắn Cục quản lý không có hành động bất thường gì, mới bắt đầu đàm phán chuyện năng lực thứ hai.
Sở Ngộ hơi phản cảm với chuyện này, nhưng nể mặt Hoa Vụ, không biểu hiện quá rõ ràng.
"Anh có chuyện gì với Cục quản lý phải không?"
"Không."
"Không có sao anh lại ghét Cục quản lý như vậy? Còn muốn đối đầu với bọn họ?"
"......"
Sở Ngộ liếc nhìn cô một cái, im lặng chải lông cho mèo vàng.
Mèo vàng bị buộc phải nằm sấp trên đùi Sở Ngộ, cả mặt mèo như viết lên chữ nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Sở Ngộ chải cả con mèo một lần, sau đó mới mở miệng.
Năm đó cửa vừa bị phát hiện, cha Sở Ngộ thuộc nhóm người đầu tiên được gọi đi nghiên cứu.
Mà cha của Sở Ngộ cũng tìm thấy rất nhiều thứ, nhưng không lâu sau, cha hắn đã mất tích.
Sở Ngộ tìm được vài thứ ở nhà.
Sau khi điều tra, Cục quản lý đã chiếm đoạt một số thành quả nghiên cứu của cha Sở.
Hắn cũng chắc chắn rằng cha Sở đã chết.
Mục đích Cục quản lý giữ lại cánh cửa kia, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Sở Ngộ vốn không muốn nói những lời này với bất luận kẻ nào, nhưng Hoa Vụ hỏi, hắn đột nhiên muốn nói ra hết.
Những chuyện này đã trôi qua rất lâu, Sở Ngộ cũng không có cảm giác gì.
Nhưng hắn phát hiện Hoa Vụ đã chấm dứt các cuộc đàm phán về năng lực thứ hai.
Sở Ngộ cũng không hỏi, coi như cô làm là vì mình.
Hoa Vụ không chỉ chấm dứt đàm phán, mà còn tăng điều kiện nhận thuốc lên.
Giao dịch lúc trước, giống như cho không bọn họ.
Nhưng bây giờ phải giải quyết quái vật, cầm bảng chấm công mới có thể giao dịch với cô ấy.
Cục quản lý cảm thấy hình như đã tìm cho mình một cấp trên.
Không hoàn thành được KPI tháng thì không được sử dụng thuốc.
Các tiểu đội, vì các thành viên, hoàn toàn không dám lười biếng, rối rít làm việc.
......
......
Sau khi quái vật ngày càng ít, tần suất xuất hiện giảm, cuộc sống của người dân dường như trở lại trạng thái khi không có quái vật.
Để chờ hết sạch quái vật, Hoa Vụ chờ hết năm này qua năm khác.
Mỗi lần nghĩ rằng đã hết quái vật, thì quái vật lại đột nhiên xuất hiện lần nữa, cho cô một đòn trí mạng
Ba năm rồi lại ba năm, cuối cùng Hoa Vụ cũng nghe thấy Diệt Mông nói có thể xin rời đi.
Hoa Vụ đã ở trong thế giới này quá lâu, cô không muốn ở lại dù chỉ một giây nào nữa.
Sở Ngộ?
Ha......
Sở Ngộ chính là một tên biến thái!
Theo chân cô cả ngày, cô uống ngụm rượu cũng muốn quản!
Bà quản gia cũng không quản nhiều như hắn!
Nữ chính phóng khoáng sao có thể bị người ta quản chỗ này, quản chỗ kia như vậy! Cô không cần mặt mũi sao?
Hoa Vụ rất hối hận, lần nào cũng muốn được tự do...... Nhưng tới đêm lại cảm thấy trì hoãn thêm một ngày cũng không phải là không được.
Vì vậy, sau khi đơn được phê duyệt, Hoa Vụ một giây cũng không muốn ở thêm, phủi mông chạy lấy người.