Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.
====
Ông chủ đang nói chuyện, từ xa nhìn thấy có người đi xuống cầu thang, lập tức rủ Sở Ngộ: "Cậu trai trẻ, cậu cũng xuống rồi, đến đây, ngồi xuống. "
Sở Ngộ: "......"
Sở Ngộ vốn định kêu Hoa Vụ trở về, không nên giao tiếp nhiều với những người này, tránh để người khác tìm được bọn họ.
Nhưng 2 phút sau......
"......"
Sao hắn lại ngồi xuống!!
"Đây là rau dưa nhà chúng tôi trồng, nướng lên ăn còn ngon hơn trong thành phố." Ông chủ mời Sở Ngộ ăn.
Đồ ăn có thể nướng rất ít, nhưng bởi vì nguyên liệu rất tươi, lại thêm gia vị cũng rất đầy đủ, ăn cũng không kém gì so với quán nướng.
"Hai cô cậu sao lại đến chỗ chúng tôi? Vào thời điểm này của năm ngoái, không có mấy người tới."
Tất nhiên, ông chủ không nói, cho dù là cả năm cũng không có bao nhiêu người tới.
Bọn họ mở khu du lịch nông thôn, cũng chỉ là để thuận tiện cho mấy người đi ngang qua, không trông mong cái này có thể kiếm tiền.
"Chúng tôi đi du lịch tự túc." Hoa Vụ thuận miệng nói: "Định đi khắp cả nước."
Ông chủ giật mình, "Du lịch tự túc? Không phải bây giờ không an toàn lắm sao? Những con quái vật đó...... Thật đáng sợ."
"Quái vật chỉ có thể ô nhiễm người có nhiều cảm xúc tiêu cực, lòng bình thản tự nhiên sẽ không sợ."
Ông chủ đồng ý với lời của Hoa Vụ, liên tục gật đầu: "Cũng đúng, làm người nên sống thanh thản."
Ông chủ có một loại cảm giác như gặp tri âm, nâng ly chạm chén với Hoa Vụ.
Vừa định uống, lại nhìn thấy Sở Ngộ ngồi ở một bên, "Cậu trai này có uống hay không? Đây là rượu vang do chúng tôi tự làm, cũng không nặng đô lắm, đến làm một ly không?"
Sở Ngộ: "......"
Bây giờ họ đang trên đường chạy trốn.
Còn uống rượu?
Một phút sau, Sở Ngộ cầm ly rượu trong cơn gió đêm lạnh lẽo, tâm trạng phức tạp nhấp một ngụm.
Đúng là rượu do nhà tự ủ, bên trong còn có tạp chất rất nhỏ.
Nhưng hương vị của rượu cũng không tệ lắm.
Bên trong tuy rằng có nho, nhưng đối với Sở Ngộ mà nói, đây vẫn là rượu trắng.
Hắn thoáng nhấp một ngụm, liền không uống nữa.
Hoa Vụ thì lại không ngại, ông một chén, tôi một chén với ông chủ, thoải mái bàn luận từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nếu không phải giới tính không đúng, phỏng chừng hai người có thể tay trong tay kết nghĩa huynh đệ.
Sở Ngộ không muốn tham gia chủ đề của bọn họ —— dù sao cũng đều đang khoác lác.
Cho nên hắn chỉ có thể yên lặng uống rượu.
......
......
"Thời gian không còn sớm, không uống nữa không uống nữa, hai cô cậu mau trở về ngủ đi."
Ông chủ đã hơi say, đuổi Hoa Vụ và Sở Ngộ về phòng.
Hoa Vụ trông không có chút men say nào.
Sở Ngộ trông cũng không say.
Hai người một trước một sau vào phòng, Sở Ngộ khóa cửa lại: "Trời thì tối, cô chạy đi uống rượu với ông chủ làm gì?"
"Anh không nghĩ ngày hôm nay xứng đáng để ăn mừng sao?"
Sở Ngộ 'A' một tiếng, "Ăn mừng chúng ta bắt đầu chạy trốn?"
Hoa Vụ trợn mắt lườm hắn một cái, nằm trên giường, "Đương nhiên là ăn mừng chúng ta cứu vớt thế giới!"
"......"
Danh sách cứu vớt thế giới của cô, có phải chỉ có một việc là làm nổ cửa hay không?
Những con quái vật chạy loạn kia, không có trong kế hoạch của cô à?
Đây mà là cứu thế giới gì chứ!
Hoa Vụ có thể là hơi mệt mỏi, không nói nhảm với Sở Ngộ, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, nằm lên giường liền ngủ.
Sở Ngộ: "......"
Rượu không nặng đo ông chủ nói, không giống như Sở Ngộ hiểu.
Bây giờ hắn mới thấy rượu bắt đầu có tác dụng, cả người đều ấm lên, cộng thêm điều hòa không khí trong phòng, lại càng nóng.
Mặt đất chỉ được trải một lớp chăn mỏng, mặt đất cứng rắn cực kỳ khó chịu.
Sở Ngộ lăn qua lộn lại không ngủ được, trên người càng ngày càng nóng.
......
......
Ngày hôm sau.
Hoa Vụ mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đủ để làm cho người ta điên cuồng ở đối diện, chậm rãi giơ tay che mặt.
Cô cẩn thận dịch ra ngoài, muốn rời đi trước khi Sở thức dậy.
Nhưng cô còn chưa dịch được 2cm, Sở Ngộ đã thức dậy.
Hoa Vụ lúng túng chào hỏi: "Chào buổi sáng......"
Cơn buồn ngủ trong mắt Sở Ngộ trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn ra một cái lỗ trên mặt cô.
Hoa Vụ cười khan một tiếng, "Nha."
Tối hôm qua lúc sau cô ngủ thấy hơi lạnh, nhưng chăn đã bị Sở Ngộ lấy đi.
Cô đành phải đứng dậy định hỏi Sở Ngộ lấy chăn.
Kết quả Sở Ngộ chỉ nằm không, căn bản không đắp chăn.
Cô có lòng tốt, không gọi hắn, muốn tự lấy chăn.
Hơn nửa đêm, để tiết kiệm một chút thời gian, cô bước luôn qua chân Sở Ngộ.
Hay thật!
Người ta căn bản không ngủ, mở to đôi mắt đen, lặng lẽ nhìn cô.
Hơn nửa đêm, rất lạnh người.
Hoa Vụ theo bản năng ôm chăn lên định chạy, không ngờ có một góc chăn bị Sở Ngộ đè lại.
Chân cô bị vướng một chút, trực tiếp ngã lên người Sở Ngộ.
Cô vốn không có ý định gì cả.
Nhưng Sở Ngộ động thủ trước, hết hôn lại dán......
Cô cảm thấy mình làm việc cực khổ, thư giãn một chút, thưởng cho bản thân một chút thì sao chứ?
Làm gì có chuyện được dâng đến cửa còn từ chối?
Nhưng bây giờ đối mặt với hiện trường vụ án......
Hoa Vụ cũng rất đau đầu.
Một lúc lâu sau, cánh môi Sở Ngộ hơi giật giật, phun ra mấy chữ: "Tối hôm qua......"
Hoa Vụ chờ hắn nói, nhưng Sở Ngộ giống như bị kẹt lại, những lời kế tiếp một chữ cũng không nói được, trên mặt và vành tai lại dần dần ửng đỏ lên.
Tối qua hắn đã làm gì......
Sao hắn lại leo lên chứ!!
Sở Ngộ rất hối hận, không nên uống rượu.
Nếu không uống rượu, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy......
Trong đầu Sở Ngộ giống như hồ nhão, căn bản không biết bây giờ mình nên nói cái gì.
Hoa Vụ đành phải mở miệng trước: "Không sao đâu, tôi không phiền, coi như là bị chó con cắn một cái."
Sắc mặt Sở Ngộ chớp mắt đen lại, "Tôi là chó à?"
"...... Mèo?"
"Kỷ Sương, cút xuống đi!"
"......"
Đây hình như là giường ta ngủ mà?
Hoa Vụ mặc quần áo, thấy sắc mặt Sở Ngộ rất không tốt, cô trầm mặc, nói: "Chúng ta đều là người trưởng thành, uống chút rượu, thư giãn chút cũng không sao, tôi sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm."
Sắc mặt Sở Ngộ càng kém hơn.
Hoa Vụ: "......"
Mi như vậy là muốn thế nào?
Ta đã nói đến vậy rồi, mi còn không vui à?
Hoa Vụ đứng đó một lúc, không muốn tiếp tục phí thời gian: "Tôi đi rửa mặt. Anh...... Haiz, cứ nằm tiếp đi."
Sở Ngộ: "......"
Giọng điệu cô như thế là có ý gì?
......
......
Hoa Vụ rửa mặt xong đi ra, phát hiện Sở Ngộ đã không còn ở trong phòng, không chỉ không có người, mèo cũng không còn...... Ngay cả vali cũng biến mất.
Không đến nỗi chứ......
Hoa Vụ ngồi bên giường, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế và tiểu đệ đều đi mất rồi.
Quả nhiên niềm vui luôn ngắn ngủi.
Nữ chính vẫn phải dựa vào chính mình.
Hoa Vụ đi xuống lầu, phát hiện xe của Sở Ngộ còn đậu ngoài sân.
Chưa đi?
Cô đi ra ngoài sân, Sở Ngộ dựa vào cửa xe, cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Hoa Vụ thấy hắn không chạy trốn, tâm trạng lại tốt lên, tài xế và tiểu đệ lại trở về rồi.
Sở Ngộ thấy cô đi ra, ngước mắt lên nhìn cô một cái, sau đó mở cửa xe ngồi lên.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ vốn tưởng rằng Sở Ngộ sẽ thích ứng được, sẽ tiếp nhận sự thật này.
Nhưng sau khi họ khởi hành một lần nữa, Sở Ngộ giống như đồ trang trí trong xe, không thể phát ra giọng nói.
Hoa Vụ thử giao lưu với hắn vài lần không có kết quả, cũng lười phản ứng hắn, trực tiếp ra phía sau ôm mèo vàng ngủ.