Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Tòa nhà vừa sáng lên được vài phút, lại chìm vào bóng tối.

Trừ ba con quái vật ban đầu kia, càng lúc càng có nhiều quái vật xuất hiện.

Quái vật hình thù kỳ quái, bao vây tòa nhà.

Lúc Khúc Tây Viễn tới nơi, vừa lúc thấy bảng hiệu của tòa nhà bị bị một con đại bàng khổng lồ trên bầu trời húc rơi.

"Đội trưởng, cái này...... Tình hình này là sao vậy?" Tân Vĩ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhéo mình một cái thật mạnh, nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Bọn họ nhận được tin tức, chỉ nói rằng quái vật tập kích, bảo bọn họ tới chi viện.

Nhưng không nói có nhiều quái vật như vậy!

"Còn liên lạc được với tổng bộ không?"

"Không được...... Không có tín hiệu."

Không thể biết được tình hình bên trong tòa nhà, Khúc Tây Viễn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm ra lệnh.

Nhưng bên này hắn mới vừa nói xong kế hoạch tác chiến, bên kia tòa nhà đã 'ầm' một tiếng.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, tòa nhà rầm rầm sập xuống.

Trước sau cũng chỉ có vài giây, không chỉ bọn họ không phản ứng kịp, ngay cả những quái vật đó rõ ràng cũng sững sờ.

"Đệch......"

Không biết ai mắng một tiếng, kéo mọi người đang đờ đẫn trở về hiện thực.

......

......

"Rạng sáng hôm nay, Tổng bộ Cục quản lý hiện tượng bất thường bị quái vật bất ngờ tấn công, tòa nhà tổng cục sụp đổ......"

Lúc này tòa nhà tổng cục chỉ còn là đống đổ nát, bên ngoài đống đổ nát có không ít dân chúng.

Đối với việc quái vật tập kích tổng cục, đánh sập tòa nhà, dân chúng bắt đầu nghi ngờ năng lực của bọn họ, liệu thật sự có được như lời đã nói, có thể bảo vệ bọn họ tiếp tục sinh sống trong thế giới này không.

Đủ loại nghi vấn xuất hiện ở hiện trường.

Các mạng xã hội lớn và nền tảng cá nhân, cũng tiến hành quay chụp toàn cảnh đống đổ nát không góc chết.

Sở Ngộ tắt hình ảnh tin tức trên điện thoại đi.

Lúc này hắn đang ở hiện trường tòa nhà tổng cục, tuy rằng cách một con đường, nhưng có thể thấy tình hình bên kia.

Con đường đối diện đã bị phong tỏa, không thể đi qua.

Mọi người ở bên ngoài đống đổ nát, ba tầng trong ba tầng ngoài, vây chật như nêm cối.

Lúc này, bọn họ cũng không sợ quái vật đột nhiên xuất hiện tấn công bọn họ.

"Meo ~"

Con mèo vàng ở ghế sau nhảy lên tay vịn.

Sở Ngộ duỗi tay sờ đầu nó: "Chờ một lát nữa."

"Méo~"

Mèo vàng nhảy đến ghế lái phụ, vắt đuôi ngồi xuống, nhìn chủ nhân của nó.

"Mày nói xem có phải cô ấy chết rồi không?" Sở Ngộ hỏi mèo vàng.

Mèo vàng liếm liếm móng vuốt.

"Chết rồi cũng khá tốt." Sở Ngộ đặt ngón tay lên vô lăng, gõ nhẹ hai cái, "Thực sự cho rằng mình là siêu nhân, lá gan lớn hơn bất cứ thứ gì."

Sở Ngộ nói xong, hơi dừng một chút, "Tao cũng đã từ bỏ mục đích của mình, cô ấy cứ chết như vậy, có phải là quá hời cho cô ấy rồi không?"

Hiển nhiên mèo vàng nghe không hiểu chủ nhân nhà mình đang nói cái gì, nó vừa liếm lông, vừa gầm gừ tỏ vẻ mình đang nghe.

Mèo vàng liếm xong móng vuốt, bắt đầu duỗi người, định cào ghế.

Sở Ngộ duỗi tay đánh nó một cái, "Đừng cào."

Mèo vàng rất muốn mài móng vuốt, căn bản không nghe Sở Ngộ nói.

Sở Ngộ xách nó lại, bóp chặt cổ nó, lạnh mặt trừng nó: "Ngay cả mày cũng không nghe lời, lúc trước tao nên bỏ mày đi."

Nếu không phải vì nó, cánh cửa kia......

Nghĩ đến đây, tâm trạng Sở Ngộ càng tệ hơn, ấn đầu mèo vàng xoa lung tung.

Mèo vàng vừa liếm lông cho mượt xong: "Meo?"

Liên quan gì đến nó chứ?

Mèo vàng không hiểu.

Mèo vàng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Sở Ngộ.

"Mày cũng đủ lông đủ cánh......"

Cửa bên ghế phụ bị ai đó kéo ra, một người xám xịt ngồi lên.

Mèo vàng 'ngaoooo' một tiếng, lườm nguýt Sở Ngộ, bỗng chốc nhảy vào lòng người kia, ngao ngao kêu lên.

Sở Ngộ cứng đờ quay đầu nhìn cô.

Trên người Hoa Vụ toàn là bụi, khuôn mặt cũng bẩn bẩn, như thể vừa làm việc trên công trường.

Hoa Vụ bị bắt ôm mèo, quay đầu liền đối mặt với ánh mắt đánh giá của Sở Ngộ "Nhìn cái gì? Đi đi."

Sở Ngộ nghẹn ra mấy chữ hỏi thăm không quá lịch sự: "Cô không chết à."

Hoa Vụ mỉm cười, "Xin lỗi nha, số phận chính là thích thiên vị người tốt lòng mang đại nghĩa như tôi."

Đồ chó này ăn nói kiểu gì thế!!

Không nói được thì đừng nói!!

Cô có thể tùy tiện ngỏm củ tỏi sao?

Tưởng hào quang nữ chính là để trưng cho đẹp à?

"......"

Sở Ngộ cười khẩy một tiếng, tỏ vẻ trào phúng với lời cô nói.

Hắn khởi động xe, hòa vào dòng xe bên cạnh, đống đổ nát của tòa nhà tổng bộ dần dần biến mất trong kính chiếu hậu.

"Sao lâu như vậy mới ra?"

Nhà đã sụp được bao lâu rồi?

Nhưng đến bây giờ cô mới xuất hiện......

"Làm chút chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Sở Ngộ không nghe thấy câu trả lời, quay đầu liền thấy cô đang cười...... Làm chuyện gì mà vui như vậy?

Hoa Vụ hiển nhiên không định giải thích.

Sở Ngộ rất thức thời mà nói sang chuyện khác: "Cửa...... Cô phá thật rồi?"

"Không phải anh thấy rồi sao."

"......"

Sở Ngộ quyết định im lặng lái xe.

Cảnh vật xung quanh dần trở nên hoang vắng, cuối cùng rời khỏi thành phố Ngân Đồng.

Phía tổng cục rất nhanh sẽ phát hiện, chuyện này không thoát được liên quan với Hoa Vụ.

Chắc chắn cô sẽ bị truy nã lần nữa.

Lúc này không đi, đến lúc đó muốn đi cũng khó.

Sở Ngộ: "Kế tiếp cô có dự định gì không?"

Hoa Vụ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, giọng nói hơi mềm nhẹ, "Đi bụi đi."

Sở Ngộ: "???"

Cô cho rằng người của tổng cục sẽ bỏ qua cho cô sao?

Hoa Vụ quay đầu lại, không chớp mắt nhìn hắn, "Anh Sở, anh nguyện ý đi bụi với tôi không?"

"Không."

"Ồ."

Hoa Vụ không thuyết phục, thậm chí cũng không nói thêm một câu.

Sở Ngộ lại cảm thấy kỳ quái...... Đây là giải cứu thế giới xong, muốn giải tán?

Sở Ngộ liếc về phía cô một cái, cô gái mặc quần áo xám xịt, nép vào ghế ngồi, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn hình ảnh bên ngoài cửa sổ xe đang lui nhanh về phía nhau, gần như kéo thành một vệt sáng.

Mèo vàng ghé vào người cô ngủ rất say, đôi lúc cô lại vuốt vuốt lưng nó.

Lúc này, trông cô không hề có tính công kích.

Đuôi mắt nhẹ nhếch lên, làm cô trông vừa nhàn nhã vừa thoải mái.

Rất giống một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo vừa thắng một cuộc chiến bên ngoài, trở về nhà.

Sở Ngộ nhấp môi dưới, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, tập trung nhìn đường phía trước.

......

......

Hoa Vụ rất có thể sẽ bị truy nã, cho nên Sở Ngộ chỉ có thể dừng lại ở một thị trấn xa xôi, tìm một khu du lịch nông thôn để ở.

Nơi này rõ ràng không phải thắng cảnh du lịch gì, khu du lịch này làm ăn không phát đạt lắm, tự nhiên cũng không có hệ thống đăng ký gì.

"Vì sao chỉ có một phòng?"

Hoa Vụ ôm mèo, nhìn Sở Ngộ dùng chìa khóa mở cửa.

"Dưới lầu rất ẩm ướt, cô muốn xuống ở, tôi có thể mướn cho cô một phòng nữa." Sở Ngộ cũng không thiếu chút tiền ấy, nhưng hắn lại bổ sung thêm một câu: "Trên lầu chỉ có một phòng, cũng chỉ phòng này có máy nước nóng và điều hòa."

"......"

Trong khoảng thời gian này tuy rằng ban ngày không còn lạnh nữa, nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh, không bật điều hòa thì không ngủ được.

Phòng này là bởi vì con dâu và con trai của chủ quán sẽ về ở vào Tết Âm Lịch, cho nên mới có mấy thứ này.

Ngày thường phòng cũng để trống, bọn họ liền dọn dẹp một chút, nếu là có người muốn ở, thì thu thêm chút tiền.

Hoa Vụ im lặng một lúc, miễn cưỡng chấp nhận cái lý do này, đi theo hắn vào cửa.

Nhà tự xây ở quê, cái phòng ngủ này rộng như phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play