Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

"......"

Ai là chúng ta với cô?

......

......

Cục quản lý hiện tượng bất thường.

Khúc Tây Viễn biết được tin Hoa Vụ bỏ trốn, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh kiềm chế kia cũng không nhịn được mà hơi run run.

Hắn biết ngay......

Biết ngay chuyện này không khỏi có liên quan đến cô!

"Bây giờ tổng bộ đang tìm cô ấy khắp nơi, lá gan cô ấy sao lại lớn thế chứ...... Nghe nói còn có một đồng lõa."

Diệp Ly Đình nói tới đây, tạm dừng một chút, nhìn về phía Khúc Tây Viễn.

"Đội trưởng, buổi tối hôm đó, anh rời đi là đi làm gì?"

Đột nhiên bị đội phó của mình nghi ngờ, Khúc Tây Viễn có hơi bất lực.

Đúng là cô đã từng mời hắn......

Nhưng hắn có đồng ý đâu!

"Lúc xảy ra chuyện, tôi vẫn còn ở sân bay."

Diệp Ly Đình ngẫm lại, về mặt thời gian không có vấn đề gì, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xác nhận đội trưởng của mình không có hiềm nghi, Diệp Ly Đình liền bắt đầu tám chuyện: "Anh nói xem cô ấy làm sao để trộm đồ từ tổng bộ?"

Phòng ngự của tổng bộ, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với chỗ này của bọn họ.

Làm sao cô ấy lại có thể......

Không chỉ trà trộn vào, mà còn thật sự trộm đồ đi.

Bây giờ từ trên xuống dưới tổng bộ đều đang tức đến giậm chân.

Khúc Tây Viễn: "Ai biết."

"Sau này đội ta làm việc sẽ phiền rồi đây." Diệp Ly Đình nghĩ đến một sự thật còn tàn khốc hơn.

Khúc Tây Viễn: "......"

Bởi vì có đội viên có liên quan đến vụ án, tất cả mọi người trong đội đều phải tiếp nhận điều tra.

Nếu không phải bởi vì nhân lực bây giờ không đủ dùng, không chừng bọn họ còn sẽ bị cách chức tạm thời.

Người trong đội một chỉ biết Hoa Vụ trộm thứ gì đó từ tổng bộ đi, nhưng lại không biết cụ thể là cái gì.

Tuy nhiên bọn họ cũng không cảm thấy bị liên lụy, đều có suy nghĩ gần giống như Diệp Ly Đình, công việc của bọn họ sẽ trở nên khó khăn.

Tổng bộ phái người điều tra khắp nơi, nhưng Hoa Vụ giống hệt như đã bốc khói khỏi nhân gian.

Ồn ào một thời gian, không biết là tổng bộ từ bỏ, hay là chuyển vào trong tối.

Khúc Tây Viễn phát hiện mất đi một đội viên ưu tú, dù là không ít người của bọn họ bây giờ đã có được năng lực, nhưng lượng công việc vẫn không giảm bớt chút nào.

Quái vật xuất hiện thường xuyên, càng nhiều người bị liên luỵ hơn.

Để xác định những người này có bị ô nhiễm hay không, bọn họ phải tốn không ít thời gian.

Đâu giống lúc trước, Hoa Vụ trực tiếp đi qua liếc một cái, mười phút xong việc.

Nhiều năng lực hiếm lạ thế kia, sao không ai có được năng lực kiểu vậy chứ......

"Đội trưởng, tôi thấy không khoẻ, tôi mà không nghỉ ngơi, sẽ đột tử mất."

"Đội trưởng, tôi cũng vậy......"

Khúc Tây Viễn nhìn mọi người mệt mỏi như vậy, giao thêm nhiệm vụ thì cũng không ổn lắm, "Hôm nay mọi người về nghỉ ngơi đi."

"Đội trưởng vạn tuế!"

Một đám người chạy rầm rầm ra ngoài, sợ nếu chạy chậm, sẽ bị công việc bắt đi mất.

Khúc Tây Viễn nhìn phòng làm việc trống không, hơi thở dài.

Hắn cầm lấy áo khoác, tắt đèn trong văn phòng, bước ra khỏi Cục quản lý.

Trong khoảng thời gian này đúng thật là quá mệt mỏi, Khúc Tây Viễn chuẩn bị tới quán ăn bình thường hắn hay đến, ăn gì đó trước, rồi lại về nhà nghỉ ngơi.

Khúc Tây Viễn ăn được một nửa, chủ quán lại mang lên cho hắn một phần ăn đã được đóng gói.

"Tôi không gọi......"

"Là một vị khách đưa cho ngài." Chủ quán nói.

"Đưa tôi? Người còn đó không?"

"Đã đi rồi."

Khúc Tây Viễn cũng không làm khó chủ quán, hắn quan sát phần đồ ăn đã được đóng gói kia, chỉ là một suất sủi cảo hấp rất bình thường.

Có một hoá đơn đính bên ngoài túi.

Nhưng tờ hoá đơn này...... Không giống hoá đơn thông thường khi đặt đồ ăn mang đi, địa chỉ phía trên không bị che đi.

Mục người liên hệ trên đơn đặt hàng chỉ có một chữ 'Kỷ'.

Khúc Tây Viễn nhập địa chỉ kia vào điện thoại, mất hơn một giờ lái xe.

Hắn ăn vội hết đồ ăn, xách theo phần ăn mang đi kia rời khỏi.

Sau khi Khúc Tây Viễn lái xe tới địa điểm kia, phát hiện là một trạm xe buýt rất hoang vu, trước sau cũng chẳng có ai.

Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Khúc Tây Viễn tìm quanh đó một vòng, cuối cùng tìm được một chiếc điện thoại trong thùng rác cạnh đó.

Trên điện thoại là một dãy số lạ.

Hắn thở ra một hơi, nối máy.

"Chúc mừng đội trưởng Khúc thành công tìm được kho báu......"

"Trẻ ba tuổi cũng không cợt nhả như cô." Khúc Tây Viễn không vui, "Cô còn dám liên lạc với tôi, lá gan cô lớn thật."

"Tàm tạm thôi." Hoa Vụ ở đầu bên kia điện thoại khiêm tốn, "Đội trưởng Khúc có muốn thăng quan phát tài không?"

Khúc Tây Viễn: "Cô muốn khiến tôi mất việc à?"

"......Xem anh nói kìa, tôi sao có thể là loại người như vậy chứ? Chúng ta dù gì cũng từng là đồng đội lâu như thế, đều là người một nhà mà."

"Lúc cô đi trộm đồ của tổng bộ, có nghĩ tới đồng đội là chúng tôi không?"

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật ra một câu, "Đội trưởng Khúc, có phải anh đổi tên rồi không?"

"......Không." Đang yên đang lành, hắn đổi tên làm gì?

"Thế sao anh từ Khúc đội trưởng biến thành Khúc hay dỗi rồi."

Khúc Tây Viễn: "......"

Khúc Tây Viễn: "Tìm tôi có chuyện gì. Chuyện vi phạm quy định, cô không cần nói đâu."

Hoa Vụ: "Tôi mang đến hơi ấm cho các anh mà."

Khúc Tây Viễn: "......"

Hơi ấm kiểu băng dày 3 thước?

......

......

Hoa Vụ cho Khúc Tây Viễn cái địa chỉ, bảo hắn tới gặp mặt.

Mặc dù Khúc Tây Viễn nghi ngờ hơi ấm của Hoa Vụ có độc, nhưng cuối cùng vẫn dựa theo thời gian, đến nơi.

Chỗ đó là một phần đất trống hoang vu, Hoa Vụ ngồi trước bếp nướng, cùng với một người đàn ông hắn chưa từng thấy qua.

Phía trên bếp nướng trống không.

Mà lúc Khúc Tây Viễn đến, xách theo túi lớn túi nhỏ —— thịt và rau.

"Đội trưởng Khúc." Hoa Vụ vẫy tay: "Anh cuối cùng cũng đến."

Khúc Tây Viễn: "......"

Khúc Tây Viễn cảm thấy mình rất giống một từ đang phổ biến trên mạng —— oan loại*.

*Oan loại: người số khổ, chịu nhiều uất ức.

Chạy từ xa tới để đưa nguyên liệu nướng cho cô.

Khúc Tây Viễn mang đồ qua, ánh mắt dò xét lên người người đàn ông đối diện Hoa Vụ.

Người này...... Dáng dấp cũng quá đẹp.

"Vị này là?"

"Cộng sự của tôi."

"......" À, đồng lõa cùng trộm cửa với cô.

Khúc Tây Viễn phát hiện lúc Hoa Vụ giới thiệu, trên mặt người đàn ông kia lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Như là không hề đồng tình với lời nói của cô.

Thứ Khúc Tây Viễn mua đều là bán thành phẩm, không cần rửa không cần cắt, trực tiếp đặt lên bếp là có thể nướng.

Hoa Vụ vừa đặt đồ lên trên bếp nướng, vừa nói:

"Đội trưởng Khúc không gọi người đến bắt tôi, tôi rất vui, xem ra tình đông chí của chúng ta vẫn rất bền vững."

"......"

Hắn nên gọi người tới bắt cô.

"Cô tìm tôi đến cùng là có chuyện gì?"

Khúc Tây Viễn thậm chí cũng chẳng muốn hỏi chuyện cánh cửa kia, dù sao cô cũng không có khả năng trả lại hắn.

Hôm nay cô tìm mình, hẳn là vì chuyện khác.

"Làm giao dịch." Hoa Vụ lấy ra một chiếc máy tính bảng từ sau lưng, đưa cho đội trưởng Khúc, "Chúng tôi có cách để một người có được hai hoặc nhiều hơn hai loại năng lực, chuyện này sẽ tăng cao tỉ lệ sống sót của mọi người khi chiến đấu với quái vật."

"!!!"

Khúc Tây Viễn lập tức nhận lấy máy tính bảng xem.

Khúc Tây Viễn không quá hiểu những từ ngữ chuyên ngành trên đó.

Chẳng qua có vài hình minh hoạ hoạt hình vắn tắt, cũng thông tục dễ hiểu hơn nhiều.

"Chỉ là năng lực và tinh thần lực liên kết với nhau, cho dù có hai loại năng lực, không có tinh thần lực mạnh mẽ thì cũng vô dụng."

Bây giờ bọn họ chỉ có một loại năng lực, mỗi lần dùng xong, đều cần một quãng thời gian mới có thể khôi phục lại.

Tiêu hao tinh thần lực, bọn họ sẽ có khả năng bị ô nhiễm.

Hai loại năng lực chưa chắc đã là chuyện tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play