Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Sau khi bọn họ rời khỏi đó, men theo bên cạnh, di chuyển đến hành lang.

Hai người kia đứng ngoài thang máy thảo luận một lúc, cuối cùng chắc là muốn đi báo cáo, đi sang một hường khác.

Bọn họ không phát hiện, phía sau có người đang chăm chú nhìn bọn họ.

"Sở tiên sinh, buông ra được rồi".

Sở Ngộ buông lỏng ngón tay, hạ tay xuống, "Phải rời khỏi đây trước khi bọn họ phát hiện có điều bất thường, mau đi thôi."

"Sơ đồ mặt cắt không đánh dấu 'cửa' ở tầng ngầm thứ 5 nhỉ?"

"......"

Có lẽ Sở Ngộ biết mình giải thích cũng vô dụng, dứt khoát im lặng, đưa cô đi qua các khu vực khác nhau.

Có nơi có người, nhưng hầu hết các nơi đều không có người, rất yên tĩnh.

Sở Ngộ không dừng lại giữa chừng, trừ những chỗ cần quẹt thẻ để vào, bọn họ chờ nhân viên nào ở một mình, trói người lại, lấy thẻ của đối phương đi.

......

......

Mười phút sau.

Hoa Vụ thấy cánh cửa thiếu mất một phần ba, phần thiếu mất cũng không phải một mảng hoàn chỉnh, mà khắp nơi đều thiếu.

Cả cánh cửa giống như một bức tranh xếp hình, lơ lửng trong không trung, bên ngoài có lồng kính ngăn cách.

"Cô có cách phá hủy nó sao?"

Sở Ngộ đứng bên cạnh cô, ô đỏ che trên đầu hai người, hai người đều không căng thẳng, nhàn nhã như khách du lịch tới chiêm ngưỡng 'cửa'.

"Không có."

"...... Vậy cô đã dám đến?"

"Trộm nó ra trước đã, không thể tiếp tục nhìn bọn họ phạm sai lầm." Hoa Vụ khoanh tay trước ngực: "Kiểu gì tôi cũng sẽ tìm được cách phá hủy nó."

Sở Ngộ: "......"

Cô đúng thật là lạc quan.

Sở Ngộ nhìn về phía cánh cửa kia, hơi nheo mắt lại.

"Cô định mang nó đi như thế nào."

Hoa Vụ giũ một cái túi từ trong tay áo ra, "Đây là trang bị mới tôi kiếm được mấy hôm trước, có chức năng gần giống cái ô này, có thể đựng đồ......"

Cô nhìn cánh cửa kia, "Chắc cũng đựng được đó."

Sở Ngộ: "......"

......

......

Tích ——

Hoa Vụ mới vừa động vào công tắc của lồng kính, cả phòng phát ra âm thanh chói tai.

Hoa Vụ ồ một tiếng, "Xong rồi."

Sở Ngộ vừa nghe cô nói xong, trên tấm kính bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Sở Ngộ không thấy cô làm gì, chỉ nhìn thấy cô rút tay ra khỏi lồng kính.

Giây tiếp theo, cô giơ chân đạp về phía cái lồng.

Loảng xoảng ——

Lồng kính vỡ tan tành.

Sở Ngộ: "......"

Đây là kính đặc chế.

Túi trong tay Hoa Vụ rung lên, nháy mắt biến lớn.

Cánh cửa trôi nổi trong không trung, vào lúc cái lồng kính mở ra, khẽ rung lên, dường như muốn chạy.

Nhưng còn chưa di chuyển, đã bị túi lớn chụp xuống.

Hoa Vụ túm chặt miệng túi, nhảy xuống, đưa cho hắn một cái khăn trùm đầu, cô cầm một cái của mình, nhanh chóng trùm lên đầu, chỉ còn lại một đôi mắt.

Sở Ngộ: "......" Sao cô lại thuần thục như vậy?

Một loạt động tác này của Hoa Vụ, nhiều nhất không quá ba giây.

Lúc này bên ngoài đã có người chạy về phía này.

"Ai!!"

"Mau mau mau...... Có người xông vào."

"Gọi chi viện!!"

"Ngăn bọn họ lại, đừng để cho bọn họ chạy."

Sở Ngộ túm lấy tay Hoa Vụ, nhưng giây tiếp theo hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía đám người bên ngoài đang xông vào.

Hoa Vụ tức khắc có linh cảm xấu, "Sao thế? Không lóe được à?"

"Ừ."

"Quả nhiên vẫn không tránh được chuyện bị truy lùng mà." Hoa Vụ ném cái bàn trước mặt, chặn những người xông lên, "Chạy nhanh đi!!"

......

......

Sân bay.

Khúc Tây Viễn ngồi trong xe xoa trán xem camera, nhưng cũng không có bao nhiêu nội dung trong camera.

Diệp Ly Đình khoác áo mưa, lên xe từ bên kia.

Quay đầu liền thấy Khúc Tây Viễn nhăn mặt, "Đội trưởng, sao thế? Phát hiện cái gì sao?"

Khúc Tây Viễn lắc đầu: "Mí mắt cứ giật mãi, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xấu......"

Diệp Ly Đình trầm mặc, nhìn về phía chiếc máy bay lớn phía xa: "Tình hình bây giờ, còn chưa đủ xấu sao?"

"...... Không phải cái này."

Khúc Tây Viễn cũng không nói lên được.

Chính là có cảm giác không đúng lắm......

"Kỷ Sương đâu?"

"Cô ấy?" Diệp Ly Đình nói: "Tháng nào cô ấy cũng phải nghỉ phép, trời sập cũng không tới, hôm nay vừa đúng là ngày nghỉ phép của cô ấy."

"......"

Ai bảo trong đội bọn họ chỉ có một máy đo lường hình người như vậy chứ.

"Tình huống hôm nay, cô ấy có tới đây cũng vô dụng, chờ ngày mai gọi cô ấy đến cũng không muộn." Diệp Ly Đình lại nói.

Khúc Tây Viễn cau mày, một hồi lâu lấy lại tinh thần, tiếp tục xem camera: "Tạm thời camera không có vấn đề gì, máy bay hạ cánh bình thường......"

"Tình trạng của những hành khách đó thế nào rồi?"

Diệp Ly Đình: "Tất cả mọi người đều đã tỉnh, nhìn qua đều không có vấn đề gì qua lớn, nhưng chúng ta cũng không dám cho bọn họ rời khỏi máy bay bây giờ."

Ngay khi Khúc Tây Viễn với Diệp Ly Đình đang thảo luận, một đám người đằng xa đột nhiên chạy sang một bên.

"Người của tổng bộ...... Bọn họ đi đâu vậy?"

Diệp Ly Đình nhìn điện thoại một cái, không phát hiện có thông báo khẩn cấp nào.

Người được tổng bộ điều động tới hiện trường, ào ào rời đi.

Phía máy bay lập tức xuất hiện lỗ hổng, có hành khách vọt ra.

"Đội trưởng...... Đội trưởng!!"

Khúc Tây Viễn thu hồi ánh mắt, đi ổn định những hành khách đó trước.

Chờ Khúc Tây Viễn rất vất vả mới khuyên hành khách quay lại máy bay, hắn nhận được một tin nhắn ngắn.

[Cửa bị cướp đi rồi]

Khúc Tây Viễn nhìn kỹ hai lần, xác định đối phương dùng từ 'cướp', mà không phải từ 'trộm'.

Hắn lập tức đi đến bên cạnh, nhanh chóng mở số điện thoại của Hoa Vụ.

Vừa định nhấn gọi, lại nghĩ tới cái gì, hắn gọi Diệp Ly Đình lại, "Tôi đi xử lý chút việc, anh giám sát đi."

Khúc Tây Viễn nhanh chóng rời đi, tìm một cái điện thoại công cộng bên ngoài sân bay, gọi cho Hoa Vụ.

"Đội trưởng?"

Khúc Tây Viễn nghe thấy tiếng gió lớn ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng trực tiếp lạnh đi một nửa, "Cô ở đâu?"

"Nghỉ phép đó." Dường như cô sợ hắn gọi cô đi tăng ca, lập tức lại bổ sung thêm một câu: "Tôi không tăng ca đâu!"

Khúc Tây Viễn hạ giọng: "Có phải cô làm hay không?"

"Tôi làm gì?" Người ở đầu kia của điện thoại vô tội nói: "Đội trưởng, lời này của anh chẳng có đầu đuôi gì cả."

"Cửa, có phải cô làm hay không."

"Cửa làm sao?"

"Cô không biết?"

"Không biết, cửa xảy ra chuyện gì? Xem đi, tôi nói rồi, phải để chúng ta bảo quản, bậy giờ đã xảy ra chuyện...... Không nghe lời mỹ nữ, tổn thất ngay trước mắt nha."

......

......

Bờ biển.

Hoa Vụ cúp điện thoại, gió biển mang theo mưa phùn, gần như làm ướt cả người Hoa Vụ từ trên xuống dưới.

Bờ biển chỉ có mình cô, vừa rồi cô với Sở Ngộ tách ra chạy.

Hoa Vụ dùng điện thoại riêng, gọi điện thoại cho Sở Ngộ.

Điện thoại kết nối, nhưng không ai nghe.

"Vẫn chưa chạy được sao?"

Hoa Vụ bọc quần áo một chút, quyết định đi về trước.

......

......

Sở Ngộ xuất hiện trong một ngõ nhỏ không người, trong tay hắn xách túi mà Hoa Vụ dùng để đựng cửa.

Đã cắt đuôi truy binh, Sở Ngộ lại mở dù ra, ra khỏi ngõ nhỏ.

Trong tay hắn xách theo cái túi xám xịt của Hoa Vụ, túi không nặng mấy, cũng không quá lớn.

Đến lúc hắn đi đến giao lộ, Sở Ngộ ngừng lại.

Đèn đường lờ mờ chỉ chiếu sáng được một vùng rất nhỏ.

Cơn mưa phùn liên miên, dưới ánh sáng của đèn đường, giống như sương bạc bay bay rơi xuống.

Hắn nắm chặt túi trong tay.

Cô muốn phá hủy cánh cửa này, nhưng hắn lại muốn cánh cửa này mở ra hoàn toàn......

Sở Ngộ cảm thấy lúc này là cơ hội tốt nhất để mình rời đi.

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Ngày mai hẳn là sẽ viết xong vị diện này ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play