Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

Trong khoảng thời gian này, Hoa Vụ kiếm cho hắn không ít quái vật, bảo hắn làm một ít vũ khí ra.

Hắn vô cùng nghi ngờ mấy thứ cô lấy từ chỗ mình kia, đều là dùng lên người người nhà cô.

Sở Ngộ tự dưng có loại cảm giác mình là nhà cung cấp vũ khí tư nhân cho cô.

Bây giờ hắn hẳn nên hô mưa gọi gió bên ngoài, chế tạo nhiều quái vật hơn, để bọn chúng và Cục quản lý hiện tượng bất thường đánh nhau!!

Sở Ngộ càng nghĩ càng tức, khuôn mặt tuấn mỹ đều sa sầm lại.

"An ninh nơi này rất nghiêm ngặt, cho dù cô có bản đồ, lẻn vào bên trong cũng không quá khả thi." Sở Ngộ buông máy tính bảng xuống, tàn nhẫn nói ra một sự thật khác.

"Không phải còn có anh sao?" Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Cái năng lực loé kia của anh, còn không phải là chế tạo riêng cho mấy loại tình huống này à?"

Sở Ngộ kéo khóe môi xuống, vô tình nói: "Cô Kỷ, tôi không phải vệ sĩ riêng của cô."

"Vậy anh kiêm chức chút đi."

Sở Ngộ suýt chút nữa tắt thở, hắn trừng mắt liếc Hoa Vụ một cái, túm cô lên, trực tiếp đuổi ra khỏi cửa.

Sở Ngộ đóng cửa lại, khóa trái, thở phào một hơi.

"Meo ~"

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu của mèo vàng.

Sở Ngộ: "......"

Sao nó lại chạy ra ngoài rồi?

Sở Ngộ đứng im vài giây, quyết đoán trở về phòng ngủ, dù sao thì cô cũng sẽ mang về nhà.

Trở lại phòng ngủ, Sở Ngộ cầm lấy máy tính bảng còn chưa tắt màn hình, nhìn sơ đồ mặt cắt trên đó.

Hắn buông máy tính bảng, kéo tủ quần áo ra, mở một ngăn tủ, lộ ra tủ sắt bên trong.

Sở Ngộ nhập mật mã vào, lấy mấy tấm ảnh chụp có hơi cũ từ bên trong ra.

Bối cảnh của tấm ảnh là trời sao vô tận, mà càng hấp dẫn sự chú ý của người ta hơn chính là cánh cửa hơi hơi toả ra vầng sáng màu vàng nhạt.

Màu sắc của cánh cửa là màu đen tuyền, bởi vì xung quanh nó có những vầng sáng màu vàng nhạt đó, mới không đến nỗi hòa thành một thể với không gian bên ngoài.

Nó không có khung cửa, cũng không có tay nắm cửa.

Tấm ảnh thứ hai là căn phòng thí nghiệm sáng sủa sạch sẽ, cánh cửa đã hư hại, được đặt bên trong một cái lồng kính vô cùng lớn.

Mà bên trong lồng kính, có một đám bóng đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang nhúc nhích.

Sở Ngộ đặt ảnh chụp về lại tủ sắt, cầm lấy một chiếc điện thoại bên trong, đóng tủ sắt lại.

......

......

Đêm mưa.

Cơn mưa nhỏ vẫn đang rơi 'tí tách tí tách' xuống, thời gian không còn sớm, trên đường đã không còn bao nhiêu người đi lại.

Tổng bộ Cục quản lý hiện tượng bất thường, phần lớn xe trong bãi đỗ xe đều đã rời đi.

Chiều nay, một chiếc máy bay đã mất tích một năm đột nhiên xuất hiện, hành khách trên máy bay ở trong trạng thái kỳ lạ.

Hơn một trăm hành khách, còn có một chiếc máy bay lớn như vậy, cho nên người bên phía tổng bộ cũng được điều đi không ít.

Bởi vì trời mưa, bảo vệ tránh trong buồng bảo vệ, nước mưa bắn lên cửa sổ, cản trở một chút tầm nhìn của hắn.

Đúng vào lúc này, có xe từ bên ngoài đi tới, tự động nhận dạng biển số xe, cổng tự động mở ra.

Sau khi xe chạy vào, cổng từ từ đóng lại, chính vào lúc cánh cổng sắp đóng lại hoàn toàn, một bóng đen nép ở bên cạnh lách vào bên trong.

Hoa Vụ tránh camera, mò đến tòa nhà chính của tổng bộ.

Hoa Vụ quan sát một lúc, vừa định đi về bên đó, bả vai đột nhiên bị người đè lại, một chiếc ô bung ra trên đỉnh đầu cô.

Hoa Vụ bỗng chốc cảm thấy cả thế giới như bị ấn nút tắt tiếng, mọi âm thanh đều biến mất.

Không phải so sánh, thật sự là mọi âm thanh đều đã biến mất.

Hoa Vụ thấy hạt mưa rơi xuống khỏi chiếc ô đỏ.

Dưới sự tĩnh lặng tột độ, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, và nhịp tim gần như dán vào cô ở đằng sau.

Tuy là Sở Ngộ đã từng dùng chiếc ô này để đánh nhau, nhưng Hoa Vụ vẫn chưa từng thấy hắn che trên đỉnh đầu của bản thân bao giờ.

"Không phải anh không đến sao?"

"...... Cô chết rồi, ai giúp tôi bắt quái vật."

Hoa Vụ chẹp một tiếng, "Không phải anh cũng có thể tự bắt được à."

Sở Ngộ trừng mắt nhìn cô một cái, kéo cô đi về phía toà nhà.

Hoa Vụ bị kéo đến lảo đảo, nửa thân mình ở bên ngoài chiếc ô đỏ, sau đó cô liền nghe thấy được tiếng mưa rơi và các loại tạp âm khác.

Lúc cô bị Sở Ngộ túm vào lại, những âm thanh kia lại biến mất.

Hoa Vụ bị bắt đi theo Sở Ngộ qua phía cửa chính toà nhà, mắt thấy cửa chính càng ngày càng gần, "Cứ đi qua như vậy hả?"

"Không thì cô gọi điện thoại cho bọn họ trước, thông báo một chút."

"Cũng không phải không được......"

Sở Ngộ nghiêng đầu trừng cô.

"Bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta chứ?"

"Sẽ không." Sở Ngộ dừng một chút: "Chỉ cần cô không rời khỏi phạm vi của ô."

"!!!"

Hoa Vụ ngẩng đầu đánh giá chiếc ô trên đầu.

Đây còn không phải là trang bị hạng nhất của nhân vật chính à...... Khi nào cô mới có thể nhặt đây?

Sở Ngộ đoán được Hoa Vụ đang nghĩ gì, "Đừng hòng, mấy món đồ có một không hai, không có khả năng cho cô."

Hoa Vụ: "......"

Ta có nói gì đâu.

Bọn họ cứ nghênh ngang bước vào đại sảnh như vậy.

Cửa chính đại sảnh có người trực ban, nhưng cũng không thấy được bọn họ.

Hoa Vụ phát hiện Sở Ngộ dường như rất quen thuộc với nơi này, gần như không dừng lại gì hết, đưa cô vòng qua đại sảnh, đi qua một lối đi trông có vẻ không giống lối đi thông dụng.

Đi vào bên trong một đoạn, có một cái thang máy rất nhỏ.

Đường đi loanh quanh lòng vòng thế này, người bình thường thật đúng là không phát hiện được.

Sau khi vào thang máy, Sở Ngộ trực tiếp ấn [-5].

Hoa Vụ hạ giọng, "Trước kia anh từng tới đây rồi à?"

"Không cần nhỏ giọng như vậy, không ai nghe thấy."

"Ồ, trước kia anh từng tới đây rồi?"

"Không."

"Thế sao anh quen đường vậy?"

"Trên sơ đồ mặt cắt có."

Hoa Vụ nhìn hắn một cách nghi ngờ, cốt truyện quả thật không nhắc tới chuyện Sở Ngộ có quan hệ gì với tổng bộ.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra.

Xuất hiện trước mặt bọn họ chính là một hành lang.

"Sao thang máy lại xuống dưới rồi?"

Có giọng nói từ hành lang bên trái truyền đến, sau đó liền có hai người xuất hiện ở cửa thang máy.

Hoa Vụ mặt đối mặt với bọn họ.

Hoa Vụ nắm chặt cổ tay Sở Ngộ, dự định nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thể lập tức túm hắn lao ra ngoài.

Sở Ngộ căn bản không để mấy người bên ngoài vào mắt, hạ tầm mắt xuống, dừng trên tay Hoa Vụ.

Hai người bên ngoài cảnh giác nhìn về phía thang máy, không phát hiện có gì bất thường.

"Ai ấn?"

Một người khác cầm lấy bộ đàm: "Kiểm tra camera một chút."

Bên kia rất nhanh đã đáp lại, "Thang máy tự đi xuống dưới, có hơi kỳ lạ, các anh cẩn thận kiểm tra lại."

Mấy người liếc nhau, chuẩn bị vào thang máy.

Hoa Vụ và Sở Ngộ đành phải nghiêng sang một bên.

Thang máy này vốn đã nhỏ, muốn tránh tiếp xúc với đối phương, bọn họ nhất định phải kề sát vào thang máy.

Chiếc ô không có vấn đề gì, người kia trực tiếp xuyên thẳng qua chiếc ô.

Đối phương kiểm tra vô cùng cẩn thận, Hoa Vụ và Sở Ngộ bị dồn vào trong góc, lưng Hoa Vụ dán trên ngực Sở Ngộ.

Dưới chiếc ô yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập của hai người bọn họ.

Sở Ngộ cảm thấy tim mình bắt đầu lỡ nhịp.

Trong tầm mắt là chiếc cổ trắng nõn của cô gái, vành tai hồng nhạt, đường nét khuôn mặt nhẹ nhàng tuyệt đẹp.

Nhịp tim đập nhanh hơn, khiến lồng ngực hắn cũng trở nên nóng bừng.

Đặc biệt là những nơi bị cô dán vào, càng như ngọn lửa cháy lan khắp đồng cỏ, bắt đầu lan toả khắp toàn thân.

Yết hầu Sở Ngộ hơi nhúc nhích, dời ánh mắt mờ ám khỏi người cô.

Đúng vào lúc này, người kiểm tra thang máy hỏi người bên ngoài, "Anh có phát hiện cái gì không?"

"Không có."

"Trục trặc à?"

"Ra ngoài trước đi."

Người kia bước ra bên ngoài.

Sở Ngộ lập tức ôm lấy eo Hoa Vụ, mang cô theo sát người kia đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play