Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Phong Tuyết Vô Ngân.
Beta by DMP.

====

Bộ phận trật tự.

Người phụ trách đang xem video kia.

Những người bên cạnh chịu trách nhiệm giải thích: "Video này đã được đăng từ rất sớm, bởi vì tài khoản đó không có gì đáng chú ý, hầu như không ai xem...... Sau đó, hôm nay được người ta chia sẻ lại."

"Chúng tôi đã kiểm tra tài khoản kia, hẹn giờ đăng ở một tiệm net."

"Camera của tiệm net chỉ có thể lưu được trong nửa tháng, không tra ra được là ai tải lên."

Người phụ trách tạm dừng video: "Chuyện này có hơi lạ......"

"Là rất lạ, nhưng chắc chắn chuyện này là do Thu Nhã Nguyệt làm."

Vật chứng, nhân chứng, video...... Không có vấn đề gì cả.

Chỉ có thể nói Thu Nhã Nguyệt tự mình làm chuyện này, bị người ta phát hiện trước, quay video lại.

"Đội trưởng Mạc còn đang huấn luyện khép kín, lại thêm thân phận của Thu Nhã Nguyệt...... Vấn đề này phải xử lý đàng hoàng."

"Đã rõ."

......

......

Thu Nhã Nguyệt tạm thời bị nhốt lại, trong phòng chỉ có một mình cô ta, cô ta ngồi trên ghế dựa, hai tay bụm mặt.

Tủ của Vương Tình và Kỷ Sương vừa vặn chỉ cách nhau một cái tủ.

Lúc ấy cô chỉ nhìn tấm biển phía trên, bởi vì vị trí không sai biệt lắm, cô căn bản không suy nghĩ nhiều.

Kỷ Sương đổi bảng tên của cô ta với bảng tên của Vương Tình.

Nhưng vì sao Vương Tình cũng trùng hợp bị thương ở đó?

Thu Nhã Nguyệt không biết Vương Tình rốt cuộc bị thương như thế nào, bây giờ cô chỉ có thể xác định mình bị Vương Tình và Kỷ Sương liên thủ gài bẫy.

Cô nghĩ thế nào cũng không ra, Kỷ Sương rốt cuộc đã cho Vương Tình lợi lộc gì.

Làm cho cô ta sẵn sàng mạo hiểm tính mạng của mình ......

Còn có chất gây ô nhiễm kia, cô cũng đã xử lý xong xuôi, kết quả lại bị người của bộ phận trật tự tìm được ở chỗ mình.

Trên đó thậm chí còn có dấu vân tay của cô......

Muốn lấy được dấu vân tay của cô cũng không khó, mỗi ngày ở trong cục cô phải tiếp xúc với nhiều đồ như vậy......

Rốt cuộc là ai, đem thứ kia đặt ở vị trí công tác của cô.

Khu văn phòng không có camera, chỉ có ở hành lang, nhưng camera hành lang cũng không quay được người khả nghi.

Nhưng Thu Nhã Nguyệt xác định, thứ đó chắc chắn không phải của cô.

Vấn đề bây giờ là, ngay cả khi cô biết sự thật, cũng không có ai tin điều đó.

Tất cả các bằng chứng cho thấy điều này đã được lên kế hoạch bởi một tay cô.

Không thể ngồi chờ chết như vậy được.

Thu Nhã Nguyệt đứng dậy, gọi người tới, "Tôi muốn gọi điện thoại."

Khi cô ta được đưa tới, cô ta đã muốn gọi điện thoại thông báo cho gia đình, nhưng người trong bộ phận trật tự phát hiện ra ý định này, ngay lập tức lấy đi tất cả các thiết bị điện tử của cô ta.

"Xin lỗi, tạm thời không được."

"Tại sao lại không? Được rồi, tôi không gọi, anh gọi giúp tôi thì được chứ?"

"Nếu không có chỉ thị của lãnh đạo, tôi không thể tự ý hành động, xin lỗi."

"...... Tôi muốn gặp người phụ trách."

......

......

Tại nhà Sở Ngộ.

Sở Ngộ ngồi ở mép giường, bàn tay đặt trên người mèo vàng nằm sấp bên cạnh, sờ soạng từng chút từng chút.

"Cho nên, cô đã làm cách nào để khiến cho nạn nhân kia phối hợp với cô?"

"Không cần cô ta phối hợp, chỉ cần cô ta bị thương là được rồi."

"Đây không phải là cô đang hại người ta à?"

Hoa Vụ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Thì sao, anh còn lòng tốt à?"

Hoa Vụ đã điều tra Vương Tình, hạt giống mâu thuẫn giữa cô ta và Thu Nhã Nguyệt, từ ngày đầu tiên Thu Nhã Nguyệt đến đội 2 đã bắt đầu được chôn xuống.

Hơn nữa Vương Tình này cũng không phải là người tốt lành gì, ỷ vào việc mình biết tin tức về quái vật, lén lút bán lại tin tức.

Mặc dù đó không phải là thông tin quan trọng, nhưng nó cũng chôn một mối nguy hiểm tiềm ẩn không nhỏ cho Cục quản lý.

Vì vậy, cô làm thế là đang mang lại công lý cho Cục quản lý, giải quyết một rắc rối lớn.

"Cô ta sẽ bị xử phạt như thế nào?"

"Sa thải? Ngồi tù?" Hoa Vụ uống hai ngụm cháo: "Nghiêm trọng như vậy, hãm hại đồng nghiệp...... Cho dù không ngồi tù, nhưng không sa thải không được."

"Sa thải, sau đó thì sao?"

Hoa Vụ ngẩng đầu cười một chút, "Đương nhiên là tiếp tục đánh gãy chân cô ta."

"......"

Sở Ngộ phát hiện cô thật sự rất cố chấp đối với 'một số chuyện'.

Bàn tay Hoa Vụ xòe ra, quơ một vòng trong không khí, sau đó nắm chặt tay lại, "Cắt đứt sự nghiệp của cô ta trước, sau đó cắt đứt tương lai của cô ta, tôi không tin rằng cô ta vẫn còn có thể không ngoan ngoãn"

Sở Ngộ: "Mối thù giữa cô với cô ta lớn đến mức nào vậy?"

"Haizz, nếu không có cô ta, tôi cũng sẽ không ở đây cứu vớt thế giới với anh."

"Liên quan gì tới cô ta?" Sở Ngộ không hiểu người tên Thu Nhã Nguyệt kia cho lắm, nhưng cũng biết cô ta chỉ là một người bình thường trong Cục quản lý mà thôi.

Sự xuất hiện của quái vật còn có thể liên quan đến cô ta à?

Hoa Vụ cầm cái muỗng quơ quơ, ra vẻ ông cụ non nói: "Tôi có nói với anh, anh cũng không hiểu."

"......"

Hoa Vụ chuyển chủ đề: "Anh có tiến triển gì không?"

"......"

Sở Ngộ không muốn để ý tới cô nữa, trực tiếp ôm mèo nằm trên giường, lạnh lẽo nói: "Ăn xong nhớ đổ rác."

Hoa Vụ giống như một người cha già chu đáo: "Anh phải làm việc thật chăm chỉ, tương lai của nhân loại trông chờ vào anh đó."

"Cảm ơn, gánh không nổi." Sở Ngộ cười lạnh một tiếng.

Cô rất hay tâng bốc hắn.

Nhưng Sở Ngộ thỉnh thoảng ngẫm lại thì rất đáng sợ, gần đây hắn cũng không nghĩ tới những chuyện khác.

Mỗi ngày đều đau đầu vì suy nghĩ ảo diệu của cô ấy......

Sở Ngộ cảm thấy có thể mình đã bị ô nhiễm.

Sở Ngộ nằm quay lưng về phía Hoa Vụ, hắn nghe thấy tiếng sột soạt rất nhỏ phía sau.

Khoảng mười phút sau, giường phía sau hơi lún xuống.

Sở Ngộ nhíu mày, xoay người muốn xem cô đang làm cái gì.

"Cô làm......"

Ánh mắt hai người chạm nhau trong một khoảng cách ngắn, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau trên da.

Đầu Sở Ngộ 'ong' một tiếng, rơi vào trống rỗng.

Hoa Vụ chớp mắt, đưa tay ôm con mèo vàng bên cạnh anh ta đi, mỉm cười lịch sự: "Mèo, tôi sẽ giúp anh giữ một đêm."

Sở Ngộ không có phản ứng gì, cho đến khi phòng khôi phục yên tĩnh, hắn mới ngồi bật dậy, thở dốc hai hơi.

Sở Ngộ lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống hai ngụm lớn.

Ngọn lửa đang cháy trong ngực, bị nước đá dập tắt.

Trái tim nhảy trong lồng ngực có phần bất thường, cũng từ từ trở lại bình thường.

Sở Ngộ nằm xuống lại, chửi nhỏ một tiếng: "Thần kinh!"

Cũng không biết là đang nói cô, hay là nói chính mình.

......

......

Chuyện của Thu Nhã Nguyệt, cuối cùng vẫn để cho cậu của cô ta biết được.

Cuối cùng cũng không biết là 'hòa giải' với Vương Tình như thế nào, Vương Tình không truy cứu trách nhiệm của Thu Nhã Nguyệt.

Mà cùng ngày đó Vương Tình được đưa đến tổng bộ tiến hành huấn luyện, xem có thể làm cho cô ta có năng lực hay không.

Thu Nhã Nguyệt tuy rằng hòa giải với Vương Tình, nhưng cô ta vẫn không thể ở lại Cục quản lý nữa.

Sau khi về nhà, Thu Nhã Nguyệt vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng.

Vì chuyện này, cậu của cô ta cực kì tức giận với cô ta.

Ban đầu cô ta vào cục quản lý, đó là nhờ có cậu nghĩ cách giúp, bây giờ cô ta lại bị sa thải......

Người cậu mất mặt, thậm chí còn bị liên lụy.

Thiếu chút nữa liền nói thẳng sẽ cắt đứt quan hệ với cô ta.

Sau khi Thu Nhã Nguyệt tự nhốt mình mấy ngày, cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

"Nhã Nguyệt à, đừng có làm cho cậu con tức giận nữa, đợi lúc nào đó, đi xin lỗi cậu đàng hoàng." Mẹ Thu cuối cùng cũng đợi được lúc con gái đi ra ngoài, vội vàng nói.

Mẹ Thu lải nhải: "Cậu con thương con nhất, sẽ không thật sự tức giận với con đâu."

Thu Nhã Nguyệt đi về phía cửa lớn: "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến."

Mẹ Thu truy hỏi: "Con đi đâu vậy? Con ra ngoài vào lúc này làm gì? Ôi, sao con lại không nghe lời như vậy chứ...... Lúc trước bảo con đừng tới cái Cục quản lý hiện tượng bất thường gì gì kia, con không chịu nghe......"

Thu Nhã Nguyệt thay giày, mở cửa rời đi.

Mẹ Thu đuổi theo, "Nhã Nguyệt! Con muốn làm ba mẹ tức chết có phải không! Con quay lại!"

Thu Nhã Nguyệt sợ mẹ mình đuổi theo, thang máy cũng không đợi, trực tiếp đi cầu thang xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play