Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Sở Ngộ phát hiện Hoa Vụ không chỉ giám sát mình, mà còn thường xuyên gọi điện thoại tới.

Hình như cô rất sợ hắn đi làm chuyện gì xấu......

Sở Ngộ đúng là rất muốn đi, hắn muốn xem thử kết quả thí nghiệm của mình, rốt cuộc có hiệu quả khi dùng trên người không.

Nhưng lần nào cũng bị Hoa Vụ cắt ngang.

Hắn trả lời điện thoại xong, vẫn có cơ hội tiếp tục làm chuyện hắn muốn làm.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm tiếp.

Hắn cũng không nói được là vì sao.

Chỉ là......

Đột nhiên liền không còn hứng thú nữa.

Sở Ngộ làm mấy lần đều bị chen ngang thì tự bế, trực tiếp rúc trong nhà không ra khỏi cửa.

Leng keng ——

Sở Ngộ nhìn cửa phòng một cái, ôm mèo vàng vuốt ve, không muốn mở cửa.

Leng keng leng keng ——

"......"

Sở Ngộ kéo chăn che mình với mèo lại.

Mèo vàng rất to gan, định chui ra khỏi chăn, đi ra cửa xem là ai

Sở Ngộ túm nó lại, hung hăng ấn đầu nó: "Mi cũng muốn phản bội ta!!"

"Meo?"

Mèo vàng chỉ cảm thấy chủ nhân bây giờ hơi đáng sợ, càng giãy giụa hơn.

"Meo meo ~"

Mèo vàng thoát khỏi ma trảo của Sở Ngộ, chui ra khỏi chăn, chạy nhanh như chớp ra cửa.

Brừ ——

Điện thoại rung không ngừng, một bàn tay trắng nõn vươn ra từ trong chăn, sờ đến di động, nhanh chóng rụt lại.

"Sở Ngộ mở cửa."

"Không rảnh."

"Có phải anh không ở nhà không?"

"......"

"Anh đang ở đâu? Anh đừng làm gì dại dột, chúng ta đều là nụ hoa của thời đại mới, trái tim phải hướng về mặt trời......"

Sở Ngộ cúp điện thoại.

Nhưng hắn xốc chăn lên, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, vòng qua đồ đạc trong phòng khách, mở cửa ra.

Mèo vàng đã đợi ở lối đi từ sớm, lập tức len ra cửa, bắt đầu cọ ống quần Hoa Vụ.

Hoa Vụ không rảnh để ý nó, cẩn thận quan sát Sở Ngộ.

"Làm tôi sợ hết hồn." Hoa Vụ thở phào nhẹ nhõm, đẩy cái vali ngoài cửa vào trong.

Sở Ngộ dùng chân ngăn lại: "Làm gì? Cô còn muốn chuyển vào đây?"

"???"

Sao cô lại muốn chuyển vào đây chứ?

Hoa Vụ: "Quà tặng."

Sở Ngộ bán tín bán nghi.

Vẻ mặt Hoa Vụ chân thành: "Thật sự là quà."

"......"

Sở Ngộ từ từ thu chân lại, Hoa Vụ nhanh chóng đẩy hai cái vali nữa ở ngoài cửa vào, ba cái vali lớn bỗng chốc làm lối đi nhỏ hơn không ít.

Sở Ngộ còn chưa thay quần áo, mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám rộng thùng thình, lạnh mặt xoay người.

"Anh không mở ra xem à?" Hoa Vụ túm hắn lại.

"......"

Năm phút sau.

Sở Ngộ nhìn quái vật trong vali, vẻ mặt chết lặng.

Biết ngay cô không thể tặng quà gì bình thường.

"Năng lực của nó hình như là có thể điều khiển người khác." Hoa Vụ ngồi xổm bên cạnh, chỉ vào mỹ nhân ngư, lại chỉ hai cái vali bên cạnh chưa mở ra.

"Một con có thể làm người mất trí nhớ, một con có thể làm người ta tê liệt trong 15 phút."

"Sở Ngộ, anh có thể kết hợp năng lực của chúng nó lại với nhau không, để cho năng lực của bọn họ với đám quái vật...... Quái vật không phải cũng là người dị hóa thành sao, hẳn là có điểm giống nhau nhỉ? Như vậy về sau chúng ta bắt quái vật, không phải sẽ dễ dàng sao?"

"Phụt......"

Sở Ngộ vội vàng rút một tờ giấy lau nước.

Sở Ngộ ném khăn giấy xuống, phủi vệt nước trên người đi.

"Muốn thực hiện ước mơ thì cô nên đến chùa đi."

Trong đầu cô suốt ngày nghĩ cái gì vậy!!

Hắn có thể cấy ghép năng lực của quái vật với nhau, nhưng bây giờ nhiều nhất cũng chỉ làm được hai cái......

Sao cô ấy đánh giá cao mình như vậy.

Hơn nữa cái này với cái gọi là thân phận người giải cứu thế giới của cô, hợp sao?

Cô muốn tạo ra quái vật hay giải quyết quái vật vậy!!

"...... Anh không làm được sao?"

"Cho dù tôi có thể làm được, làm sao cô bảo đảm được có thể khống chế một con quái vật như vậy cho cô sử dụng?"

Đó chính là quái vật!

Không phải người.

"Hẳn là anh có cách đúng không?" Giai đoạn sau Sở Ngộ có thể làm được, bây giờ còn chưa được, chắc chắn là cố gắng chưa đủ.

"Không có."

"Không sao, tôi tin tưởng anh, chúng ta có thể nghiên cứu từ từ. Tiện thể nghiên cứu luôn, có phương pháp nào, có thể làm quái vật tự chết hết không." Khuôn mặt Hoa Vụ tràn đầy tin tưởng, làm lời của Sở Ngộ kẹt lại trong miệng.

Dựa vào đâu mà cô lại tin tưởng mình như vậy?

Nhưng...... Quái vật tự chết hết?

"...... Cô vào chùa cầu nguyện tương đối nhanh đấy."

"Tôi chỉ tin tưởng anh."

"......"

Hoa Vụ giao mấy thứ này cho Sở Ngộ, lúc rời đi trong người nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn, Sở Ngộ hẳn là sẽ không làm ra việc gì.

Giải quyết biến thái mắc chứng rối loạn tăng động, nên lấp đầy thời gian của hắn!!

Hôm nay cũng đang nỗ lực giải cứu thế giới!

......

......

Sau khi Hoa Vụ tìm được việc cho Sở Ngộ làm, hắn quả nhiên an phận hơn nhiều, không còn nghĩ tới ra bên ngoài bắt người về làm thí nghiệm.

Phía Cục quản lý, việc cải tạo đang được thực hiện kín đáo lặng yên không tiếng động.

Những người rời đi, nói với bên ngoài là đến tổng bộ để huấn luyện.

Khúc Tây Viễn với đội trưởng Mạc đều xin đi, do đó mà bây giờ đội phó của hai đội đang phụ trách công việc hàng ngày..

Trong khoảng thời gian này còn coi như yên bình, không có chuyện gì lớn.

Mỗi ngày Hoa Vụ đều rất nhàn, đôi khi dành thời gian quan tâm cuộc sống của Thu Nhã Nguyệt, nhìn xem cô ta có mâu thuẫn với ai.

Hôm nay, trong cục tổ chức một trận đấu giao hữu thể thao nội bộ.

Hoa Vụ tuy rằng là mới tới, nhưng vẫn phải đến tham gia.

Hiển nhiên trong các trận đấu giao hữu thể thao, Hoa Vụ phát hiện Thu Nhã Nguyệt luôn cố ý vô tình đi về phía cô, ánh mắt cũng nhiều lần rơi vào người cô.

Xem ra là ngồi không yên, muốn động thủ.

Hoa Vụ nhìn trên dưới trái phải vài lần, cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Trận đấu tiếp theo, Hoa Vụ rất thức thời, tìm một cơ hội, cố ý cọ ra một vết thương trên cánh tay.

"Kỷ Sương không sao chứ?" Diệp Ly Đình hô dừng, chạy đến bên cô, "Sao lại làm thành thế này?"

"Không sao."

"Ngày thường không phải rất có thể đánh......" Diệp Ly Đình nhíu mày: "Đi chữa trị trước đi."

"Vết thương nhỏ không đáng lo." Hoa Vụ nắm tay: "Tôi vẫn muốn giành vinh quang về cho đội chúng ta!"

Diệp Ly Đình: "......"

Hoa Vụ nói không sao, Diệp Ly Đình cũng không thể kéo cô đến phòng y tế.

......

......

Trận đấu kết thúc.

Hoa Vụ với một vài nữ đồng nghiệp đến phòng thay đồ rửa mặt thay quần áo.

"Đúng là có bệnh, mệt chết tôi rồi."

"Cũng không phải là có bệnh, phòng làm việc này của chúng ta, sao có thể sánh được với bọn họ làm việc bên ngoài."

"Kỷ Sương, chúng tôi không phải đang nói cô đâu."

Hoa Vụ cười cười, không quan tâm lắm.

"Tôu nghe nói hoạt động lần này, chính là do Thu Nhã Nguyệt đề xuất."

"Cô ả...... Có phải là ăn no rửng mỡ không, làm sao cấp trên còn đồng ý?"

"Còn không phải người ta có hậu đài à."

"Chuyện lần trước đó, tự mình uống say, báo cáo sai quân tình, hại mọi người bận rộn vô ích, đội hai còn bị liên lụy...... Các cô chưa thấy mặt của đội trưởng Mạc mấy ngày nay đâu."

"Hai ngày trước còn tát Tiểu Vương một cái, mặt của Tiểu Vương đã sưng phù hai ngày rồi......"

"Vương Tình cũng không phải người tốt gì, với cô ả thì kẻ tám lạng người nửa cân. Vẫn may là tôi không ở đội hai."

Hoa Vụ không bát quái với mấy người này, vào buồng tắm rửa trước.

Bên ngoài phòng thay quần áo, Thu Nhã Nguyệt nghe những người đó bàn tán, sắc mặt không được tốt lắm, chẳng qua trong khoảng thời gian này có nhiều lời bàn tán như vậy, cô ta cũng miễn dịch được phần nào.

"Nhã Nguyệt? Cô đứng đây làm gì? Không vào sao?"

Thu Nhã Nguyệt bị dọa sợ, "A...... Vào chứ."

Đồng nghiệp kéo Thu Nhã Nguyệt đi vào, giọng nói bên trong im bặt, sau đó mọi người nhanh chóng vào phòng giặt.

Phòng thay đồ rộng như vậy, cũng chỉ còn lại Thu Nhã Nguyệt với đồng nghiệp kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play