Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Cục quản lý hiện tượng bất thường.

Hoa Vụ đi vào đã bị đòi báo cáo, tâm trạng sáng sớm của cô lạnh đi một nửa, lúc này đang ở chỗ làm việc cần cù chăm chỉ bổ sung báo cáo.

Mấy người Khúc Tây Viễn đã xử lý gần xong hầu hết mọi chuyện.

"Số người thương vong lần này vượt quá một trăm......" Tân Vĩ ngồi cạnh Hoa Vụ than vãn, "Sự cố lớn như vậy, bên trong còn có một phóng viên...... Cô không biết phóng viên kia khó nhằn thế nào đâu."

"Lâm Hiểu?"

"Đúng vậy." Vừa nhắc tới Lâm Hiểu, sắc mặt Tân Vĩ liền cực kỳ khó coi, "Cô ta vậy mà lại nói muốn đưa chuyện này ra ánh sáng, cô nói cô ta ở bên trong bị dọa thành thế kia, sao đi ra lại hăng hái như vậy, tôi phục cô ta thật."

"Chúng ta không thể ngăn cản quái vật xâm chiếm thế giới của chúng ta, để dân chúng biết sớm một chút, chuẩn bị sớm hơn không phải tốt hơn sao?"

"Nhưng cái này sẽ làm xã hội hỗn loạn rối ren, còn sẽ để một vài người có ý nghĩ khác đục nước béo cò." Tân Vĩ dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn cô, đại khái cảm thấy cô nghĩ như thế là không bình thường.

"......" Dù sao cuối cùng cũng sẽ đưa ra ánh sáng thôi.

Hoa Vụ nhớ lại cốt truyện một chút, hình như sự kiện ban đầu được đưa ra ánh sáng, là xuất phát từ một tay phóng viên.

Nhưng sau đó phóng viên kia lặng yên không tiếng động tiếp tục làm, dưới sự can thiệp của các thế lực khác, cuối cùng đưa quái vật bước vào tầm mắt mọi người.

Hoa Vụ thở dài, "Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, các ngươi đều là quân cờ của số phận."

Tân Vĩ đầu đầy dấu chấm hỏi: "Cô nói cái gì cơ?"

Hoa Vụ nhún vai, tiếp tục gõ báo cáo.

Tân Vĩ nhìn bàn tay trắng nõn nhìn không ra một vết sẹo nào của cô: "Tay của cô...... Không phải lúc trước bị thương sao? Băng đến không còn một kẽ hở, mới đây tốt lên rồi?"

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ bình tĩnh nhìn về phía đồng nghiệp thân ái của cô, "Nội thương."

Tân Vĩ sững sờ, "Tay thì có nội thương gì?"

"Anh xong hết việc rồi?" Có tâm tình ở chỗ này quan tâm tay của ta!!

Tân Vĩ còn một đống việc chưa làm xong, hắn chống bàn đứng dậy, "Hâm mộ cô thật, không cần phải làm mấy việc của bọn tôi."

Hoa Vụ: "Việc tôi làm, các anh cũng đâu có làm được."

Tân Vĩ: "......" Cảm giác như bị xúc phạm ấy.

Hoa Vụ lười biếng đến lúc tan tầm, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày của cô chính là đi làm lười biếng, tan làm nuôi mèo.

Sở Ngộ không biết là ở nhà không ra cửa, hay là không ở nhà, dù sao Hoa Vụ cũng chưa từng gặp qua hắn.

Ở Cục Quản lý cũng gặp được Thu Nhã Nguyệt, nhưng lần nào cô ta cũng đến rồi đi vội vàng, có vẻ bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian để ý cô.

Cuộc sống bình đạm lại bị tiếng đập cửa đánh vỡ vào một buổi sáng cuối tuần.

Đứng ngoài cửa là Sở Ngộ mấy ngày không gặp.

"Mới sáng sớm...... Anh làm gì thế?" Hoa Vụ vừa mới tỉnh ngủ, cả người đều ỉu xìu, dựa vào cửa, ngái ngủ nhìn người ngoài cửa.

Sở Ngộ: "Hôm nay bắt đầu tiến hành nghiên cứu."

Hoa Vụ dẫm dép lê theo sau hắn, cả phòng khách trừ cửa vào với lối vào phòng ngủ, đều bị niêm phong.

Phòng khách biến thành một phòng thí nghiệm vô trùng đơn giản.

"Anh làm mấy cái này khi nào thế?" Hoa Vụ xoay một vòng, tấm tắc: "Nhiều đồ như vậy, sao tôi không thấy anh dọn vèo nhỉ?"

"Thay quần áo đi." Sở Ngộ ném cho Hoa Vụ một bộ quần áo.

Hoa Vụ tùy tiện khoác lên trên người, sau khi khử trùng qua loa, đi vào bên trong.

Sở Ngộ trèo lên thang, bắt đầu lấy mẫu từ cây nấm lớn.

"Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh, ngày đó ở nông thôn mới, sao anh có thể đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất?" Hoa Vụ đứng ở phía dưới, ngẩng đầu nhìn Sở Ngộ chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt.

Sở Ngộ lấy được mẫu, xuống thang, "Việc riêng tư cá nhân của tôi, không cần phải giải thích cho cô."

"Có phải năng lực của quái vật không? Tôi cũng muốn." Trong giọng của Hoa Vụ tràn đầy chờ mong, hai mắt nổi lên mấy ngôi sao: "Học được 'lóe*' rất quan trọng đó!"

*dịch chuyển tức thời, teleport.

Sở Ngộ phớt lờ cô.

Hoa Vụ nói nửa ngày không thấy hiệu quả, chỉ có thể tạm thời từ bỏ học kỹ năng mới, bắt đầu làm việc riêng của cô.

......

......

Sở Ngộ muốn nghiên cứu làm sao lấy được năng lực của quái vật, mà Hoa Vụ muốn tìm hiểu xem quái vật từ đâu tới, hai người không làm cùng một việc, hầu hết thời gian đều ai làm việc nấy

Vài lần Hoa Vụ định trực tiếp giải phẫu quái vật, nhưng Sở Ngộ không đồng ý.

Hắn rất vất vả mới bắt được một con quái vật hoàn chỉnh như vậy, sao có thể để Hoa Vụ lãng phí như thế được.

Hoa Vụ không mổ được nấm lớn, nằm bò trên bàn, nhìn Sở Ngộ tiêm chuột bạch nhỏ.

Không đến hai phút chuột bạch nhỏ liền duỗi chân chết bất đắc kỳ tử.

Thật sự...... Chết bất đắc kỳ tử.

Hoa Vụ nhìn cái hộp máu me lẫn lộn, ghét bỏ lui về phía sau.

Sở Ngộ thì như thể không nhìn thấy, bắt đầu ghi chép.

"Sao hôm nay cô không làm gì cả vậy?"

"Anh lại không cho tôi mổ nó." Hoa Vụ chống cằm, chậm rì rì nói: "Tôi có thể làm gì?"

"......"

Cô rất cố chấp với việc mổ nó nhỉ.

"Chính xác thì cô muốn nghiên cứu cái gì?"

"Không phải tôi đã nói với anh rồi sao, muốn biết chúng nó từ đâu đến, tìm được cách giải quyết chúng nó, giải cứu thế giới." Mục tiêu của nữ chính sẽ vĩnh viễn không thay đổi!

"......"

Lời này hắn đã nghe rất nhiều lần.

Nhưng Sở Ngộ không tin, cảm thấy Hoa Vụ chính là trả lời lấy lệ với mình.

Nhưng giờ phút này...... Hắn đột nhiên có chút hoài nghi, không phải cô đang nói thật chứ?

"Anh biết việc hình thành khu vực dị hóa tự nhiên là sao không?" Hoa Vụ lật tung những thứ có thể xem trong Cục quản lý, không có bất kì thông tin nào về khu vực dị hóa.

Cô cũng đã nói chuyện với những nhân viên lâu năm khác.

Bọn họ căn bản không thể kiểm tra đo lường ra khu vực dị hóa tự nhiên, chỉ có thể nhận được tin tức sau khi chuyện đã xảy ra...... Nhưng khu vực dị hóa khi ấy không phải là không thể kiểm chứng thì là đã sớm đã biến mất, bình thường trở lại.

Sở Ngộ ghi chép xong, liền đi đến bên cạnh thu dọn hộp quan sát.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Thế giới này của chúng ta không tồn tại những quái vật đó, chúng nó không sinh ra từ thế giới của chúng ta."

"Sự hình thành của khu vực dị hóa, có thể coi là sự chồng chéo lên nhau của hai thế giới, sinh ra lối đi thời không, để đám quái vật thả ảnh ảo xuống thế giới của chúng ta......"

Ban đầu chúng nó không có thực thể, chỉ là một vài 'vật chất' có thể ảnh hưởng đến con người.

Sau khi tiếp xúc với một 'vật chủ' phù hợp, chúng nó không ngừng dụ dỗ con người sa ngã trong giấc mơ, làm ô nhiễm sức mạnh tinh thần của con người, cuối cùng chiếm lấy cơ thể.

Bọn quái vật biến cơ thể dị hoá thành thực thể của chúng nó.

Lúc ấy, chúng nó mới xem như chân chính xâm chiếm thế giới này.

"Sao anh biết mấy cái này?"

Giọng điệu Sở Ngộ thản nhiên: "Cục quản lý hẳn có ghi lại mấy cái này, cô không tìm được sao?"

"Không, Cục quản lý không ghi lại bất cứ thứ gì liên quan đến khu vực dị hóa tự nhiên......" Cục quản lý ẩn che giấu những thông tin đó rồi? Hay là quyền hạn của cô quá thấp?

Quả nhiên lại là một ngày bị xa lánh!

Sở Ngộ cong môi, không biết là trào phúng hay là châm biếm.

Sở Ngộ cất hộp quan sát đi, lau tay, nhìn về phía Hoa Vụ: "Cô thật sự muốn giải cứu thế giới?"

"Đúng vậy." Hoa Vụ kiên định gật đầu: "Cho nên anh đã nghĩ xong chưa, muốn gia nhập với tôi không?"

"...... Tôi có quyền lựa chọn sao?" Bây giờ hắn không đánh thắng cô.

Chạy thì có thể chạy, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết.

Cô không giống với những người khác trong Cục quản lý, đối với việc hắn làm, dường như cũng không quan tâm lắm.

Hoa Vụ mỉm cười, "Không có."

"...... Tôi không biết vì sao cô lại có ý tưởng ngây thơ như vậy, tôi không muốn cứu thế giới gì cả. Thế nhưng, bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play