Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.

====

Sở Ngộ nghẹn nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu: "Có phải cô có bệnh không?"

Hoa Vụ cảm thấy bản thân không có bệnh, cho nên cô trực tiếp làm lơ câu nói kia, lại thân thiện hỏi ý kiến lần nữa: "Anh muốn tham gia không?"

Mặt mày Sở Ngộ lạnh lùng: "Tôi không tham gia thì sao?"

Ai muốn tham gia cứu vớt thế giới gì đó......

Cứu vớt thế giới có liên quan gì tới hắn?!!

Mấy câu kiểu học sinh cấp 2* như này, chắc chỉ trong phim truyền hình mới xuất hiện được thôi!!

*Ý chỉ những lời nói ngu ngốc và phi thực tế

"Ồ." Hoa Vụ nhìn về phía hộp kính lớn giữa phòng, đột nhiên nâng giọng lên mấy tông, "Vậy tôi chỉ đành vì dân trừ hại trước vậy."

"???"

Khoé môi Hoa Vụ nở một nụ cười càng xán lạn hơn, ánh mắt lưu luyến trên gò má hắn, "Anh đẹp như vậy, bỏ anh vào, sẽ là đỉnh cao của nghệ thuật. Anh muốn hiến thân vì nghệ thuật, tôi cũng sẽ thỏa mãn anh. Dù sao thì người lương thiện hăng hái giúp đỡ người khác như tôi, vô cùng thích giúp đỡ người đẹp như anh."

"......"

"???"

Lương thiện?

Hăng hái giúp đỡ người khác?

Đây là chủng loại biến thái gì vậy!

Sở Ngộ có một loại trực giác, lời cô nói ra, không phải để dọa hắn, cô thật sự có thể làm được......

Gặp được một người giống mình...... Không, người còn biến thái hơn cả mình, Sở Ngộ có chút không xoay sở được.

Đánh thì không thắng......

"Tôi có thể suy nghĩ một chút không?"

Bây giờ hắn còn chưa muốn chết.

Cho nên Sở Ngộ co được giãn được, nghĩ cách ổn định cô trước.

"Có thể, phản...... Người lương thiện như tôi, sẽ không tự tiện ép buộc người khác."

Hoa Vụ buông hắn ra, khom lưng nhặt con dao trên mặt đất lên, trực tiếp đặt trước mặt hắn, ý cười không đạt tới đáy mắt.

"Anh muốn thử lại cũng được thôi, nhưng nếu anh thua, tôi cũng không biết sẽ lấy đi thứ gì từ trên người anh làm vật lưu niệm đâu."

Nói xong, ánh mắt cô còn xem xét trên người hắn một vòng.

Sở Ngộ: "......"

Sở Ngộ ngồi dậy, không chạm vào con dao kia.

Hoa Vụ lại tới nhìn cây nấm to trong hộp kính, không thèm để ý chút nào mà đưa lưng về phía hắn.

"Tôi đã trả lại mèo của anh cho anh, cho nên có phải anh nên đưa nó cho tôi không."

Bên Cục quản lý cũng có tiêu bản của quái vật sau khi dị hoá.

Nhưng bình thường muốn xem đều phải xin đi xin lại.

Bọn họ cũng không đời nào để cô tùy ý giày vò.

Sở Ngộ từ chối, "Tôi đâu đồng ý với cô."

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ quay đầu trừng hắn, sau vài giây, cô dịu sắc mặt lại, bàn tay chém từ trên cao xuống, "Vậy thì chúng ta mỗi người một nửa."

Mỗi người một nửa......

Khó vậy mà cô cũng nghĩ ra được!

Cô coi đây là cái gì chứ?

Sở Ngộ nghĩ tới thứ gì đó: "Cô muốn mang nó tới Cục quản lý hiện tượng bất thường tranh công sao?"

Hoa Vụ trừng hắn một cái: "Tôi lại không rảnh vậy."

Vào Cục quản lý chẳng khác nào dùng bánh bao thịt chọi chó*.

*một đi không trở lại.

Cô mới không làm không công cho đơn vị đâu.

"Vậy cô tới đây làm cái gì?" Là người của Cục quản lý hiện tượng bất thường, cô lại không định giao đồ lên?

"Nghiên cứu một chút."

"......"

Sở Ngộ trầm mặc, nói: "Cứ coi như tôi đưa nó cho cô, cô không có thứ gì chặn độ ô nhiễm của nó, toà nhà này rất nhanh sẽ trở thành khu vực dị hoá."

Hoa Vụ nhìn hộp nhựa trong phòng khách của hắn một cái.

Sở Ngộ giống như biết cô đang nghĩ gì, không đợi cô mở miệng, trực tiếp từ chối, "Tôi không thể cho cô."

"......" Mắt Hoa Vụ xoay một vòng, "Anh muốn thứ này, hẳn là cũng để dùng làm nghiên cứu phải không? Chúng ta có thể làm cùng nhau!"

Vị BOSS phản diện này chắc chắn có không ít kinh nghiệm.

Nói không chừng cô có thể khai thác ra được cách để giải quyết hoàn toàn quái vật.

Vừa giải quyết mầm mống phiền phức là hắn, vừa giải quyết công việc......

Đúng là hoàn hảo!

Sở Ngộ nhắc nhở cô: "Cô là người của Cục quản lý hiện tượng bất thường."

Hoa Vụ khó hiểu: "Sao vậy? Thân phận này cản trở anh à?"

Sở Ngộ và Cục quản lý hiện tượng bất thường ở giai đoạn trước hẳn là vẫn chưa tới nông nỗi người chết ta sống mà?

"Cục quản lý hiện tượng bất thường không cho phép tư nhân nghiên cứu bọn chúng." Cục quản lý hiện tượng bất thường tập trung tất cả quái vật vào trong tay bọn họ, rốt cuộc là vì dân chúng, hay là do có lòng riêng, cũng chỉ có chính bọn họ rõ.

Một khi bị bọn họ phát hiện, thứ phải đối mặt chỉ có thể là tai vạ tù tội.

Hoa Vụ còn tưởng là chuyện lớn gì, cô tùy ý nói: "Không cho bọn họ biết là được."

Khoé mắt của Sở Ngộ không nhịn được mà run rẩy, "Cô gia nhập bọn họ kiểu gì vậy?"

Muốn gia nhập bọn họ, kỳ quan sát phải kéo dài đến mấy tháng, thậm chí tới tận một năm.

Sự trung thành với Cục quản lý càng không cần phải nói, cho dù bản thân có chết, cũng không thể tiết lộ tin tức.

Cô thế này...... Là hàng giả à?

Cơ mà lúc trước cô đúng thật là đã ở cùng với mấy người trong Cục quản lý.

"Tuyển riêng" Hoa Vụ mỉm cười.

"......"

Ra là đi cửa sau.

Sở Ngộ bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt hơi nheo lại, đột nhiên đồng ý: "Nếu cô muốn nghiên cứu, có thể tới chỗ của tôi."

Hoa Vụ trả lời ngay lập tức: "Cứ quyết định vậy đi."

"......"

Cô cũng không suy nghĩ xem tại sao mình lại đột nhiên đồng ý à?

Sở Ngộ rũ mi mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Cô muốn nghiên cứu cái gì?"

Hoa Vụ: "Nó từ đâu tới đây, muốn đi đâu."

Sở Ngộ: "......"

Bệnh thần kinh!

......

......

Hoa Vụ bị Sở Ngộ đuổi ra ngoài, hắn còn cần chuẩn bị một vài thứ, mấy ngày nay sẽ chưa bắt đầu, cho nên bảo cô không có việc gì thì đừng gõ cửa.

"Anh sẽ không chạy chứ?" Hoa Vụ lay khung cửa, "Cho dù anh có chạy, tôi cũng sẽ tìm được anh, tốt nhất là anh không nên có ý nghĩ nguy hiểm như vậy nha."

Sở Ngộ tách ngón tay của cô ra, đóng cửa lại.

Chóp mũi của Hoa Vụ suýt chút nữa đập vào cửa.

"Meo?" Mèo vàng cọ cọ chân Hoa Vụ.

"Ôi trời."

Hoa Vụ bế chú mèo lên, nhanh chóng vào trong nhà mình.

Vài phút sau, Sở Ngộ gõ cửa bên ngoài, bảo cô trả mèo.

"Mèo nhỏ rất thích tôi, nó nói muốn đi theo tôi vài ngày." Hoa Vụ nói qua một cánh cửa: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận."

Sở Ngộ: "......"

Cô chính là đang bắt cóc mèo của hắn!!

Trong nhà Sở Ngộ có nấm lớn dị hoá, hắn lại không dám báo cảnh sát.

Cãi đến trở mặt rồi, nói không chừng cô sẽ trực tiếp tố cáo và xác nhận hắn làm thí nghiệm sinh học trong nhà, cuối cùng dẫn người của Cục quản lý hiện tượng bất thường tới thì lại phiền phức.

Sở Ngộ không thể lấy lại được mèo của hắn, cuối cùng cũng không gõ cửa nữa.

Hoa Vụ sờ đầu mèo vàng: "Mấy ngày nay mi cứ đi theo ta, ta sẽ cưng chiều mi hết mực."

Mèo mướp không hiểu được lòng người hiểm ác, thích ý cọ cọ vào lòng bàn tay Hoa Vụ, cổ họng phát ra âm thanh khò khè khò khè.

"Mi phải thành tâm cầu nguyện rằng ba mi không bỏ trốn."

"Meo ~"

"Ngoan."

Hoa Vụ rút điện thoại ra, khởi động máy......

Trong điện thoại đều là tin nhắn từ nhóm chat công việc, còn có Khúc Tây Viễn gửi tin nhắn riêng cho cô, bảo cô nhớ viết báo cáo.

"......"

Nam chính không ngủ được à?

Có phải hắn bị ô nhiễm rồi không!!

Hoa Vụ xem điện thoại một lượt, nhớ tới chuyện bên mình không có nồi niêu xoong chảo cho 'nhu cầu sinh lý cơ bản của mèo', cô đành phải tới nhà bên mượn.

Sắc mặt Sở Ngộ không tốt lắm.

Khuôn mặt Hoa Vụ thì lại tràn đầy nụ cười tiêu chuẩn, Sở Ngộ tức nhưng không có chỗ nào để phát tiết.

Sở Ngộ dùng vẻ mặt u ám đi lấy thức ăn và chậu cát cho mèo, còn có một vài món đồ chơi.

Hoa Vụ lấy được đồ, lại lấy điện thoại ra: "Thêm bạn đi."

"Sầm!"

"......"

Không thêm thì không thêm...... Đóng sầm cửa làm cái gì?

Cửa trêu chọc mi chắc?

Hoa Vụ mang đồ về, bắt đầu vô cùng hớn hở bày biện cho mèo vàng.

Nữ chính ưu tú sẽ không ngược đãi tù binh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play