Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

Sau khi mấy người Diệp Ly Đình bị bắt tới đây, rất nhanh đã bị chôn xuống đất từng người một.

Nhưng Lâm Hiểu với chị của học sinh đều không có việc gì.

Chỉ có Diệp Ly Đình và vị kia cảnh sát kia xuất hiện tình trạng bị mất máu.

Những dân làng này không có năng lực đặc biệt, chỉ biết cậy mạnh.

Nhưng không thắng được chuyện bọn họ đông người......

Diệp Ly Đình chưa thấy qua 'quái vật' điều khiển bọn họ, nhưng hắn thấy có dân làng đi vào một cái hang khác.

Cho nên hắn đoán, quái vật hẳn là ở bên trong.

"Vậy anh chịu đựng đi, tôi đi vào chào hỏi một cái." Hoa Vụ bẻ khớp cổ tay răng rắc, nhếch môi cười khẽ, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Bằng không người ta lại nói chúng ta bất lịch sự thì không hay."

"Cô......"

Diệp Ly Đình còn chưa nói xong, nữ sinh vừa rồi còn đứng ở trước mặt hắn biến thành một bóng dáng, tiếp đó hai dân làng ngã xuống đất.

Hắn chỉ nhìn thấy Hoa Vụ cướp lại rìu chữa cháy của cô, đá văng những dân làng tiến lên cản cô, đi thẳng vào trong cái hang kia.

Cái cái hang kia rất tối, một chút ánh sáng cũng không thấy.

Diệp Ly Đình đang ngẩn người, đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền ra từ cái hang kia.

Dân làng giống như bị triệu hoán, đột nhiên bắt đầu đi qua đó.

Ngay cả dân làng bên ngoài, cũng bắt đầu tiến vào bên trong, người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà nhào vào cái hang tối đen kia.

......

......

Khúc Tây Viễn thương tích đầy người vọt vào, lúc này dân làng đều đã đi vào trong, không ai để ý bọn họ.

"Cứu người!" Khúc Tây Viễn vừa kêu lên với những người khác, vừa chạy đến trước mặt Diệp Ly Đình, đào hắn ra từ trong đất.

Đất không quá chắc, Khúc Tây Viễn đào vài lần đã đào được Diệp Ly Đình ra.

Đồng thời bị lôi ra, còn có những sợi tơ trong suốt trên người Diệp Ly Đình...... Những sợi tơ đó chui vào trong người Diệp Ly Đình, đang hút máu hắn.

Khúc Tây Viễn chặt đứt mấy sợi tơ, nửa kéo nửa túm Diệp Ly Đình dịch đến chỗ khác.

Những sợi tơ đó rút vào trong đất, dần dần biến mất không thấy.

"Đội trưởng......"

Khúc Tây Viễn nhìn viên cảnh sát được đồng đội lôi ra, đã chết......

"Kỷ Sương......" Khúc Tây Viễn hít sâu một hơi, "Các cậu đưa Diệp Ly Đình với bọn họ rời đi trước, tôi đi cứu Kỷ Sương."

"Đội trưởng......" Đội viên nhìn phía cửa hang đã bị dân làng lấp kín: "Đây căn bản không vào được! Bây giờ chúng ta vào là đi chịu chết."

Khúc Tây Viễn đứng dậy khỏi mặt đất, chống tường hít thở, giọng điệu đanh thép: "Dẫn bọn họ ra ngoài."

Mấy đội viên cũng rất chật vật, lúc này chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Khúc Tây Viễn.

Bọn họ nâng Diệp Ly Đình dậy, che chở chị của học sinh và Lâm Hiểu còn tự đi được, ra bên ngoài hang.

Bọn họ còn chưa rời khỏi cái hang này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, tiếp theo đá vụn bắt đầu rơi từ trên xuống.

"Sắp sụp sao?"

"Mau...... Nhanh lên, đi ra ngoài!!"

"Đội trưởng còn ở bên trong!"

"Chấp hành mệnh lệnh của đội trưởng đi."

Mấy người hỗ trợ lẫn nhau, chân thấp chân cao rời khỏi cái hang.

Nửa đường mặt đất lại rung chuyển hai lần, một ít đá vụn rơi xuống, nhưng không có mảng lớn sụp xuống.

Bọn họ nhanh chóng ra khỏi lối đi.

Nhưng bọn họ vừa ra, cửa lối vào liền sụp.

......

......

"Khụ khụ...... Khụ......" Hoa Vụ che mũi lại, bò dậy từ trong đống đá vụn.

Mẹ nó, làm sao quái vật còn biết dùng thuốc nổ vậy?

Tối đến duỗi tay không thấy năm ngón, Hoa Vụ không nhìn thấy gì, cô lấy đèn pin từ trên người ra, 'cạch' một tiếng bật lên.

Thứ đầu tiên cô thấy không phải cây nấm vừa lớn vừa xấu đánh với cô lúc nãy —— đúng, lần này quái vật dị hóa thuộc hệ nấm.

Hoa Vụ nhìn người đàn ông đứng đối diện trên vách đá, ánh đèn pin chiếu đến khuôn mặt quá mức tuấn mỹ của hắn, từ từ chuyển qua tay phải đang nắm lấy chiếc ô dài màu đỏ của hắn.

Không biết hắn đứng ở đó khi nào, giống như một hồn ma.

Ánh mắt hắn lơ đễnh dừng trên người cô, không có chút tình cảm nào, giống như nhìn một vật trưng bày trong tủ kính.

Ô dài màu đỏ......

Tại sao lại giống vị hàng xóm mà cô đã gặp qua trước đây nhỉ.

Có điều ngày đó cô không thấy mặt hàng xóm......

"Kỷ Sương?"

Giọng Khúc Tây Viễn truyền đến từ sát vách.

"Kỷ Sương? Cô còn sống không?"

Khúc Tây Viễn gõ vách đá ở bên kia, giọng nói rất lớn.

"Chết rồi." Hoa Vụ đáp một tiếng, cô chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông đứng ở bên kia đã biến mất tăm.

Hoa Vụ nhanh chóng nhìn một vòng xung quanh, đáng tiếc nơi này chỉ có đá vụn rơi xuống.

"......"

Gặp ma?

Hoa Vụ đi đến chỗ người đàn ông đứng, kiểm tra khắp nơi một lượt, không phát hiện bất kì lối đi bí mật nào.

Còn có...... Không thấy cây nấm xấu xí kia đâu!

Nó bị mình đá đến đây, ở đây trên dưới trái phải, cả cái cửa động cũng không thấy, nó không thể tan biến được.

......

......

Sáu tiếng đồng hồ sau.

Rầm ——

Ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào.

Khúc Tây Viễn đạp đống đá đi, thấy bóng người ngồi bên trong ôm đầu gối, đầu chôn trong khuỷu tay.

Mái tóc dài rối tung xõa sau người, rìu chữa cháy bị cô đạp dưới chân, cả người đều lộ vẻ uể oải và sa sút.

Khúc Tây Viễn nhíu mày: "Kỷ Sương?"

Hoa Vụ ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhặt rìu chữa cháy lên đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua hắn, cô chậm rãi nói: "Vốn định mời mọi người nướng nấm ăn mừng, đáng tiếc......"

"......" Không cần ăn mặn vậy đâu. "Quái vật đâu?"

"Biến mất."

"Biến mất?" Quái vật đều có một vài bản lĩnh đặc thù, Khúc Tây Viễn kiến thức rộng, cũng không nói gì, "Cô ra trước đi."

Bên ngoài cái này cái hang là cái mà lúc đầu Hoa Vụ đi vào.

Chỗ này có hơi loạn, trên mặt đất còn có rất nhiều hố.

Trong những cái hố đó, trước khi Hoa Vụ vào, đều 'trồng' rất nhiều phụ nữ, trên đầu đội khăn hỉ đỏ thẫm, giống hệt như củ cải, bị trồng xuống đây.

Lúc này những người đó đã được chuyển ra ngoài.

Chỉ để lại đây hết lỗ này đến lỗ khác.

......

......

Năm tháng trước.

Một lão già tay trắng của nông thôn mới ra sau núi hái nấm, lão mang nấm xuống núi, tìm quả phụ lão thích nhất, muốn tặng nấm cho bà ta.

Nhưng quả phụ này có người tình khác, căn bản chướng mắt lão nghèo rớt mồng tơi, nhà chỉ có bốn bức tường.

Không chỉ có như thế, tình nhân của quả phụ kia, còn đánh lão một trận.

Lão ăn đau trở về, lòng đầy phẫn uất trở về nấu nấm tự ăn.

Sau đó lão liền trở nên hơi điên điên khùng khùng.

Nhưng trước đây lão cũng rất làm người ta ghét, thấy cô gái xinh đẹp liền phải sán tới, dùng chuyện hài tục tĩu trêu chọc người ta, còn trộm đồ lót của người ta, bị đánh không ít lần.

Mọi người vẫn luôn cảm thấy thần kinh lão hơi có vấn đề.

Sau khi bị tình nhân của quả phụ cho ăn đánh, càng thần kinh hơn, cũng không ai để ý.

Sau khi điên điên khùng khùng trong thôn một thời gian, đột nhiên mất tích.

Mọi người cũng chỉ cho rằng lão trốn đi, không ai lại để ý một lão già tay trắng cả.

Sau một đoạn thời gian nữa, nấm trên núi càng nhiều lên.

Trước kia mọi người cũng thường hái nấm ở sau núi, nhưng không nhiều như năm nay, không ít người đều lên núi hái nấm.

Đoạn thời gian đó gần như nhà nhà đều đã ăn nấm trên núi.

Thực tế lúc ấy, lão già kia đã dị hoá ở sau núi.

Những cây nấm đó đều vì bị lão ô nhiễm, mới có thể phát triển nhiều như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play