Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.
====
Sau núi.
Hoa Vụ núp sau một tảng đá, nhìn cảnh tượng bên trong, giơ rìu cứu hoả trong tay lên, ra hiệu cho Khúc Tây Viễn ở phía sau một tảng đá lớn khác: Bao giờ lên?
Cô đã nóng lòng không chờ nổi nữa rồi!
Khúc Tây Viễn: "......"
Không biết vì sao, Khúc Tây Viễn lại hiểu được ý của Hoa Vụ.
Nhưng mà...... Lên cái gì?
Bên trong có tận mấy trăm người đấy!!
Từ chỗ này của bọn họ nhìn vào, là một cái hang rất lớn, trong cái hang lúc này chi chít bóng người.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được cửa vào, lối đi chật hẹp lại còn ẩm thấp.
Trên mặt đất lầy lội toàn là những dấu chân hỗn loạn, hẳn đã có không ít người đi qua từ chỗ này.
Trên vách đá hai bên lối đi, mọc ra một vài loại nấm và sợi nấm kỳ lạ.
Trong không khí ngập tràn mùi thối rữa.
Sau đó bọn họ đi theo những dấu chân kia, tới được đây.
Nhìn thấy bóng người trùng điệp đứng sừng sừng trong ánh sáng yếu ớt.
Không biết trên vách đá xung quanh có cái gì, sẽ phát ra một loại ánh sáng màu xanh nhạt, ánh sáng kia vừa đủ để bọn họ miễn cưỡng nhìn ra tình hình trong hang.
Những bóng người kia có lẽ đều là dân làng.
Bọn họ đang đứng thẳng tắp, đưa lưng về phía hai người, không biết hai chân bị thứ gì quấn lấy, trông có vẻ giống thực vật hình người được trồng ở chỗ này.
"Buông tôi ra...... Các người muốn làm gì!!"
Chỗ sâu hơn truyền đến một giọng nữ.
Hoa Vụ nhận ra đó là giọng của Lâm Hiểu kia.
"Cứu mạng...... A...... Lũ điên các người...... Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi......"
Ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của Lâm Hiểu, còn có một vài âm thanh kéo lê kỳ quái.
Trên mặt Hoa Vụ đầy dấu chấm hỏi, bên trong đang làm gì vậy?
Bóng người trùng điệp che khuất, chỗ này của bọn họ hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong.
Lâm Hiểu kêu vô cùng thảm thiết, nhưng giọng rất khỏe, nghe không giống như đang bị ẩu đả.
Hoa Vụ núp sau tảng đá nghe kịch nói, Khúc Tây Viễn bên này đang thảo luận đối sách.
Người bên trong hẳn chính là người mà Hoa Vụ nói lúc trước, người thường bị 'mời' vào cùng với bọn họ.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ? Đội phó Diệp nhất định đang ở bên trong."
Khúc Tây Viễn nhìn một dân làng gần bọn họ nhất, thân hình bất động thẳng tắp, hệt như đã không còn ý thức.
"Bắt một người tới đây xem thử trước." Khúc Tây Viễn ra lệnh cho hai người, để bọn họ phối hợp: "Cẩn thận chút."
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Bọn họ rón ra rón rén tới gần, không một dân làng phát hiện ra bọn họ.
Hai người đang chuẩn bị ra tay, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh lạ thường.
Tiếng gào từ chỗ sâu ngưng lại vài giây, âm thanh lạ thường kia vang lên vô cùng đột ngột trong hang.
Hai người đều giật mình.
Bọn họ lại ngẩng đầu, liền phát hiện dân làng mới nãy còn đưa lưng về phía bọn họ, lúc này đã đồng loạt quay đầu nhìn bọn họ.
Đôi mắt dân làng không có tròng trắng, một mảng đen xì, trong mắt còn có một vài hoa văn kỳ lạ kéo dài ra.
Trrong hoàn cảnh tối tắm, trông giống như cái loại hiệu ứng đặc biệt bị ma khí ăn mòn trong truyện tiên hiệp.
"!!!"
Một âm thanh chói tai không biết vang lên từ nơi nào, "Có khách!"
Âm thanh tiếp tục vang lên: "Bắt khách lại!"
Dân làng gần nhất kia rút hai chân ra khỏi mặt đất, kéo ra chất lỏng đặc nhớt buồn nôn, sau đó co chân chạy như điên tới đây.
Đám dân làng này người trước ngã xuống, người sau lên, căn bản không cho bọn họ cơ hội lui về phía sau.
"Kỷ Sương!! Không thể giết bọn họ!!" Khúc Tây Viễn hét lớn một tiếng.
Rìu cứu hoả dừng trên đỉnh đầu một dân làng, nếu để muộn thêm một giây, dân làng này sẽ bị xẻ làm đôi.
Hoa Vụ tự nhủ câu nhiệt tình giúp đỡ người khác mấy lần, nhấc chân đá dân làng, đập vào người dân làng phía sau, đổ thành một hàng.
Khúc Tây Viễn thấy Hoa Vụ không bổ xuống, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ bọn họ còn chưa xác định những dân làng đó còn cứu được hay không.
Dân làng đều là người bị hại, nếu lúc này giết luôn, thì có khác gì tàn sát đâu?
Bọn họ làm công việc này, chính là để bảo vệ những người thường như những người này......
Bọn họ không thể chém họ như củ cải.
Bởi vậy, ưu thế của bọn họ cũng không lớn...... Không, căn bản là không có.
Bọn họ có thứ phải kiêng dè, đám dân làng này lại không có.
Hoa Vụ rất nhanh đã nhìn rõ thực tại, làm cho có một chút, trực tiếp lựa chọn nằm xuống đầu hàng.
Khúc Tây Viễn: "???"
Hoa Vụ cho hắn một ánh mắt lực bất tòng tâm, "Người đông quá rồi, đội trưởng, tôi đi trước một bước!"
Khúc Tây Viễn nhìn Hoa Vụ bị người giữ lấy, đưa vào trong đám đông, nhất thời hắn có hơi mờ mịt, không biết nên tiếp tục phản kháng hay là học cô nằm yên.
......
......
Rìu cứu hoả của Hoa Vụ bị lấy đi, cô bị ép đi ngược chiều vào một cái hang khác.
Sau khi vào hang, cô bị đẩy mạnh, lảo đảo vào giữa hang.
Cái hang này không đông người như vậy, còn có một ngọn lửa đang cháy, ánh lửa ấm áp chiếu rọi khắp hang.
Hoa Vụ đi vào liền thấy Lâm Hiểu và Diệp Ly Đình, cùng với chị gái của học sinh và một cảnh sát khác đều bị chôn dưới đất.
Diệp Ly Đình ngoại trừ việc sắc mặt có hơi tái nhợt, trông có vẻ vẫn chưa chết.
Nhưng viên cảnh sát kia đã gục đầu xuống, nét hồng hào trên khuôn mặt không còn, ngực cũng không còn thấy phập phồng.
Trên đầu Lâm Hiểu và chị gái học sinh đều đội một tấm khăn hỉ dùng trong hôn lễ kiểu Trung Quốc, khăn hỉ có hơi cũ, còn khá bẩn......
Không nhìn thấy viên cảnh sát còn lại.
Ngoại trừ những người này, còn có vài dân làng.
Trong tay bọn họ cầm xẻng cầm cuốc, vô tri vô giác đứng một bên.
Hoa Vụ khiếp sợ, giọng không khỏi run run: "Các người đây là...... Bái đường hả?"
Sao quái vật lại làm bà mối rồi?
Lâm Hiểu nghe thấy giọng Hoa Vụ, lắc lắc đầu, muốn hất khăn hỉ ra, "Cứu mạng...... Cứu mạng!!"
Hoa Vụ thở dài: "Đừng ồn ào nữa, tôi cũng bị bắt."
Lâm Hiểu: "......"
Khuôn mặt dưới khăn hỉ của Lâm Hiểu đầy nước mắt, đáy mắt đều là sợ hãi.
Sức chiến đầu của Hoa Vụ mạnh như vậy, đến cô ấy cũng bị bắt......
Xong rồi.
Lâm Hiểu cảm thấy hôm nay bọn họ sẽ chấm hết ở đây.
Diệp Ly Đình tuy là có hơi suy yếu, nhưng vẫn còn ý thức, "Sao cô cũng bị bắt vậy."
Hoa Vụ dùng tay phải gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái: "Đây còn không phải là có hoạ cùng chịu sao!"
Khoé miệng tái nhợt của Diệp Ly Đình không nhịn được run lên: "Đội trưởng đâu?"
"Chắc là sẽ bị bắt vào nhanh thôi, anh đừng sốt ruột."
"......"
Không nói ra được cái gì tốt cả.
Hoa Vụ cảm thấy những gì mình nói chính là sự thật, bọn họ lại không muốn giết đám dân làng, nhiều người như vậy, bọn họ chỉ có vài người, bị bắt vào là chuyện sớm muộn.
Hoa Vụ quay đầu nhìn mấy dân làng kia, những người này trông cũng không giống BOSS tinh anh.
Không phân biệt được, Hoa Vụ trực tiếp hỏi Diệp Ly Đình, "Thủ lĩnh của bọn họ là ai vậy?"
Diệp Ly Đình nhìn sang phía bên phải.
Hoa Vụ phát hiện bên kia còn một lối đi nữa.
Hoa Vụ còn chưa kịp nhìn, hai dân làng trong đó đột nhiên tiến lên, chắn tầm mắt của cô.
Sau đó là một âm thanh chói tai vang lên: "Trồng khách!"
Hoa Vụ: "???"
Đạo đãi khách của bọn mi, đặc biệt ghê!!
Hai dân làng bắt đầu đào hố tại chỗ, thật sự định trồng Hoa Vụ xuống.
Hoa Vụ thấy bọn họ có thể phải đào mất một lúc, cũng không vội, trực tiếp hỏi Diệp Ly Đình: "Bây giờ anh thấy thế nào?"
Những dân làng đó cũng không ngăn cản bọn họ giao tiếp.
Không biết là không nghe hiểu, hay là cảm thấy không quan trọng.
Dù sao rất nhanh cô cũng sẽ bị trồng xuống, không thoát khỏi tay bọn họ được.
Diệp Ly Đình giống như có hơi khó thở, giọng nhỏ đi, "Không biết có thứ gì trong đất, đang hút máu tôi."
"Thế sao các cô ấy lại không bị gì?" Hoa Vụ chỉ vào Lâm Hiểu vẫn còn sức khóc bên cạnh, "Quái vật cũng phân biệt giới tính à?"