Tác giả: Mặc Linh.
Edit by DMP.
====
Lúc Hoa Vụ tìm được đám người Khúc Tây Viễn, sợi nấm đã bò đến bên hông bọn họ.
Hoa Vụ vác rìu chữa cháy đột nhiên xuất hiện ở cửa, Khúc Tây Viễn và những người khác đều sửng sốt.
Bọn họ hoa mắt sao?
Khúc Tây Viễn định thần lại trước tiên: "Sao cô lại vào?"
Hoa Vụ: "Tới cứu các anh chứ sao."
Khúc Tây Viễn: "......"
"Đừng vào!" Có người thấy Hoa Vụ muốn vào bên trong, lập tức rống lên một tiếng, "Trên mặt đất đều là sợi nấm, dẫm lên là xong phim."
"......"
Năm phút sau, không biết Hoa Vụ lấy ở đâu ra mấy cái ghế, bỏ vào trong phòng, đạp lên ghế đi đến gần bọn họ.
Cô tự nhiên cao thêm một đoạn, mọi người đều phải ngẩng đầu nhìn cô.
Hoa Vụ vác rìu, đạp ghế đi vào, trong bối cảnh âm u, cô không giống như là tới cứu bọn họ, ngược lại là giống đồ tể tới thu hoạch đầu người.
"Phải làm sao với thứ này?" Hoa Vụ nhìn sợi nấm dưới mặt đất.
"Nó không sợ nóng, không sợ nước, bạo lực cũng không cắt đứt được......"
Lời còn chưa nói xong, đã thấy Hoa Vụ huơ rìu bổ xuống, rìu chém nát cả sàn, sợi nấm bị cắt đứt.
Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng, ngầm nói, được mà?
Người kia lí nhí nói nốt câu trước đó: "......Nó sẽ mọc lại rất nhanh."
Hoa Vụ rũ mắt nhìn mặt đất một cái, quả nhiên sợi nấm đã khôi phục như lúc đầu.
"Hiểu rồi." So tốc độ chứ gì!
Võ công trong thiên hạ vô vàn chiêu thức, duy chỉ có tốc độ là không thể phá giải, đúng là chân lý.
"???"
Cô hiểu cái gì?
......
......
Mười phút sau.
Mọi người chết lặng nhìn mặt sàn bị Hoa Vụ chém nát nhừ, cùng với lối an toàn cô bổ ra, tâm trạng hơi phức tạp.
Cô đúng là vua phá hoại!!
Sau khi Hoa Vụ chặt đứt sợi nấm bên chân bọn họ, lại dùng cồn thiêu, tuy không quá hiệu quả, nhưng có thể làm mấy sợi nấm này nhả ra một chút, trong tình huống có lối an toàn, bọn họ có thể chạy ra được.
Chỗ không quá tốt của cách này chính là...... Bọn họ cũng phải bị thiêu.
Nếu không dập được lửa kịp lúc, bọn họ sẽ bị hỏa táng.
Khúc Tây Viễn là người thứ hai từ dưới đếm lên ra khỏi phòng, hắn cũng giống như những người khác, bị lửa thiêu mất quần, cái quần đang mặc nửa dài nửa ngắn, rất cá tính.
Hoa Vụ ra ngoài cuối cùng, nhảy xuống đất, "Đừng cảm ơn tôi nha."
"......"
Khúc Tây Viễn: "Sao chỉ có mình cô?"
"À, Diệp Ly Đình bảo tôi tới cứu các anh trước." Hoa Vụ lấy bản tường trình Diệp Ly Đình viết ra, đưa cho Khúc Tây Viễn: "Nếu anh ta xảy ra chuyện gì, không trách tôi được."
Khúc Tây Viễn mở ra xem một cái: "......"
"Đi hội họp với bọn họ trước."
Hoa Vụ dẫn bọn họ tới chỗ đám người Diệp Ly Đình ẩn náu, nhưng chưa đi vào cũng biết bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện, cửa nhà đã đổ.
Hoa Vụ thấy may là mình đã dự kiến trước, không thì đã bị xui lây rồi.
Trong phòng cũng là một đống hỗn độn, có dấu vết đánh nhau.
"Các cô vào thôn đã gặp những gì?"
Hoa Vụ: "Chó chó mèo mèo."
"......" Bọn họ cũng đã gặp mấy thứ đó! Mấy cái này không cần dùng điệp từ đâu!!
Hoa Vụ vuốt cằm tự hỏi: "Thôn này không nuôi động vật khác sao? Gà vịt ngỗng heo không xứng gia nhập chúng nó......"
Khúc Tây Viễn ngắt ngang thắc mắc của Hoa Vụ: "Có gặp dân làng không?"
"Không." Hoa Vụ nhướng mày: "Các anh gặp?"
"Thấy một cái bóng dáng......" Khúc Tây Viễn nói: "Chính vì chúng tôi đuổi theo hắn nên mới xông vào căn phòng kia."
Nhưng cái bóng dáng kia chạy trốn rất nhanh, ngay cả là nam hay nữ bọn họ cũng chưa thấy rõ.
Lạch cạch ------
Lúc mọi người đang bàn chiến thuật, sau một đống củi bên tay phải, đột nhiên có tiếng động vang lên.
Khúc Tây Viễn nháy mắt với đội viên, hai người rất ăn ý mà bọc đánh từ hai bên.
Một lát sau, tiếng bé gái khóc vang lên, "Đừng bắt tôi, hu hu hu......"
Đội viên xách một bé gái bảy, tám tuổi đi ra.
Khúc Tây Viễn nhíu mày: "Trẻ con?"
Trong thôn có trẻ con rất bình thường.
Nhưng bây giờ cả thôn không thấy ai, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ con...... Rất kỳ lạ.
Đứa bé giãy dụa rất mạnh, "Buông tôi ra, buông tôi ra, mấy người buông tôi ra!!"
"Bạn nhỏ đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu." Một người trong đó ngồi xổm trước mặt bé gái, "Bé là người trong thôn sao? Chúng tôi tới cứu mọi người."
"Buông tôi ra buông tôi ra......"
Đứa bé giãy dụa la hét, căn bản không thèm nghe bọn họ nói.
Bọn họ dỗ nó tới hết cách, dỗ nửa ngày cũng không thấy có hiệu quả gì, đứa bé càng khóc hăng hơn.
Hoa Vụ đưa rìu chữa cháy ra trước mặt nó, hung hăng uy hiếp nó: "Mi còn quậy nữa là ta giết mi đó."
"......"
Giọng đứa bé tắt hẳn, nước mắt treo nơi khóe mắt, muốn rớt không xong, đôi con ngươi nước mắt lưng tròng đựng đầy hoảng sợ, cơ thể gầy yếu run lẩy bẩy.
"Vậy không phải là an tĩnh rồi sao." Hoa Vụ thu rìu lại, đến bên cạnh các đồng nghiệp nói: "Làm việc phải chú ý phương pháp."
Mọi người: "......"
Sao cô ấy còn đáng sợ hơn đội trưởng vậy!
Đối mặt với đứa bé nhỏ như vậy, cũng có thể lạnh nhạt đến thế.
Nhưng đây không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, để Hoa Vụ xác định đứa bé này không bị ô nhiễm trước.
Sau khi có được câu trả lời phủ định của Hoa Vụ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Bé con đừng sợ, bọn chú không phải người xấu......" Sau khi trấn an cảm xúc của đứa bé mới bắt đầu hỏi chuyện: "Con là người trong thôn sao?"
Đứa bé nhìn qua Hoa Vụ một cái, nhỏ giọng khụt khịt, vô cùng đáng thương gật đầu.
"Lúc nãy con vẫn luôn núp ở đó hả?"
Đứa bé tiếp tục gật đầu.
"Vậy con có thấy những người trong nhà này đi đâu rồi không?"
"Bị...... Bắt rồi." Tiếng đứa bé lí nhí yếu ớt, "Bị các bác bắt đi."
"Bắt tới đâu?"
"Sau...... Sau núi."
Sau núi?
Sắc trời quá tối, còn có các loại nhà cửa ngăn cản, bọn họ chỉ có thể thấy bóng dáng ngọn núi lờ mờ đằng xa.
"Vậy con biết bọn họ bắt người đi làm gì không?"
Đứa bé chậm rãi lắc đầu.
"...... Trong thôn này chỉ có một mình con sao?"
Đứa bé bóp ngón tay, "Còn có rất nhiều...... Bạn nhỏ."
......
......
Trẻ con trong thôn đều trốn trong một cái hầm.
Nhỏ nhất vẫn là trẻ sơ sinh, được đứa bé hơi lớn một chút bế.
Lớn nhất mười lăm tuổi.
Mọi người chen chúc ở căn hầm nhỏ hẹp, trên người, trên mặt đều dơ, đôi mắt vốn nên ngây thơ trong sáng, bị sợ hãi lấp kín.
Không biết vì sao, quái vật không xuống tay với đám trẻ này.
Căn cứ theo lời của chúng nó, người lớn trong thôn đều tới sau núi.
Chúng rất đói, đứa bé sơ sinh cũng cần sữa bột, cho nên chúng nó phải thay phiên ra ngoài tìm đồ.
Bởi vì mấy con chó mèo kinh khủng kia lảng vảng trong thôn, mỗi lần chúng nó đi ra ngoài đều phải đi mấy người, bé gái đó bị lạc nhóm lúc ra ngoài.
Khúc Tây Viễn để lại hai người trông những đứa trẻ này, còn lại đi đến sau núi.
Chắc chắn đám người Diệp Ly Đình cũng bị đưa đến sau núi.