Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.

====

"Vèo --"

Lâm Hiểu thấy đôi mắt xanh biếc kia, đột nhiên đến gần họ, tốc độ cực nhanh.

Nhưng mà cô gái nhỏ đứng trước mặt cô ta, dường như đã sớm biết có thứ gì ở đó, vung cây rìu chữa cháy trong tay lên, xoay người liền bổ vào thứ đang xông tới.

Trong bóng đêm có tiếng xác thịt đập xuống đất, cùng với tiếng xương gãy giòn tan.

Mu bàn chân Lâm Hiểu có cảm giác ẩm ướt kỳ dị, cô ta đứng im ở đó, không dám nhúc nhích chút nào.

"Ngao......"

Là chó.

Đèn pin 'cạch' một tiếng rồi sáng lên.

Lâm Hiểu cúi đầu liền thấy một con chó lớn màu vàng đang dựa lên mu bàn chân cô ta.

Nó cũng không khác gì những con chó bình thường, nhưng khoang ngực nó trống rỗng, ngũ tạng lục phủ bên trong đều không thấy đâu.

Lúc này đầu nó đã bị chặt ra một nửa, chảy ra một thứ kỳ quái sền sệt đen kịt, dính hết lên mu bàn chân cô ta.

"...... A!"

Lâm Hiểu bật lùi ra sau, nhịn không được hét lên một tiếng.

Chính tiếng hét này, trong bóng đêm những con mắt xanh xuất hiện dày đặc xung quanh bọn họ.

"Tiếng gào này của cô......" Hoa Vụ buông rìu xuống, mỉa mai: "Già trẻ cả thôn đều đến gặp cô rồi."

Sột sột soạt soạt --

Chúng nó đi về phía bên này.

Mới đầu thì từ từ thận trọng.

Nhưng rất nhanh động tác của chúng nó đã lớn hơn, gần như xông về phía bọn họ.

Hoa Vụ xách rìu lên chạy ra ngoài, "Chạy đi, chờ chúng nó bày tiệc sao?"

Lâm Hiểu: "......"

......

......

Mấy con vật này có mèo có chó, tốc độ rất nhanh, Diệp Ly Đình hiển nhiên không phải người giỏi đánh đấm, nhưng trên người hắn có vũ khí, cho nên cũng không cản trở.

Hai cảnh sát khác cũng có thể miễn cưỡng giúp đỡ chị của học sinh kia và Lâm Hiểu.

Nhưng bọn họ không có kinh nghiệm đối mặt với loại nguy hiểm này, những con vật đó chạy loạn xạ, trúng đạn còn có thể bò dậy, làm bọn họ sợ không nhẹ.

Bởi vậy trên đường khó tránh khỏi sẽ có sai lầm, Hoa Vụ phải giúp bọn họ bù chỗ thiếu.

Nữ chính không dễ làm mà.

"Chạy đi, đừng dừng lại, bị bắt đi tôi cũng sẽ không tới cứu các người đâu."

Hoa Vụ vung rìu chữa cháy vù vù, còn không quên hù dọa những người chạy chậm.

"Chúng nó sẽ tiếp tục truy đuổi chúng ta, chúng ta phải tìm chỗ nấp một lúc."

"Phía trước có nhà."

Cảnh sát Giáp vọt tới trước cửa nhà, phát hiện cửa nhà không khóa, liền đẩy ra, soi đèn vào bên trong, "An toàn!"

"Đi vào!" Diệp Ly Đình lập tức hạ lệnh.

Hai cảnh sát che chở Lâm Hiểu với chị của học sinh vào nhà, Diệp Ly Đình đứng ở cửa nhìn Hoa Vụ đằng sau.

"Kỷ Sương nhanh lên!"

Hoa Vụ vốn định chạy đến đó, nhưng lúc cô quay đầu, thoáng thấy ở góc của một tòa nhà cách đó không xa, có một bóng đen kỳ quái đang đứng.

"Kỷ Sương cô còn nhìn gì? Mau vào đi!" Diệp Ly Đình thúc giục cô.

Một con chó vụt ra từ bụi cỏ bên cạnh, lao thẳng tới mặt cô.

Hoa Vụ bổ một rìu, lại nhìn về phía bên kia, cái bóng đen kỳ lạ đã không còn.

Hoa Vụ thu tầm mắt, bổ một con mèo đen đang đuổi theo, sải bước vọt vào trong.

Diệp Ly Đình nhanh chóng đóng cửa.

Lạch cạch ------

Một lực rất lớn đâm vào cánh cửa.

Diệp Ly Đình thiếu chút nữa bị đâm bay.

"Chặn cửa!"

Hoa Vụ giúp hắn ấn cửa lại, đồng thời kêu lên với người đã chạy vào trong phòng.

Những người còn lại phản ứng lại, lập tức nhào lên chặn cửa.

Thứ bên ngoài liên tục đâm vào, ước chừng ba bốn phút, cuối cùng không đâm được cửa ra, từ từ im ắng lại.

"Đi rồi sao?"

"Tìm đồ tới chặn cửa đi." Diệp Ly Đình vẫn còn bình tĩnh.

Trong phòng có một ít bàn ghế, còn có tủ, bọn họ chuyển đồ đạc lại, chặn kín cửa.

Mọi người từ từ lui ra sau, xác định bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh nữa, tất cả thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả Diệp Ly Đình cũng kéo cổ áo, hắn nhìn về phía Hoa Vụ.

Cô gái nhỏ chống rìu chữa cháy, rìu dính đầy thứ chất lỏng sền sệt, tản ra một mùi khó chịu.

Cái rìu chữa cháy kia cũng không nhỏ, nhưng vừa rồi cô huơ vun vút đến uy vũ......

Diệp Ly Đình rời mắt khỏi cái rìu, đi đến bên cạnh Hoa Vụ, "Những con vật bên ngoài hẳn là bị ô nhiễm rồi...... Chúng ta phải nghĩ cách tìm được đám người đội trưởng trước đã."

"Ô nhiễm gì? Rốt cuộc nơi này bị làm sao vậy?"

Lâm Hiểu thở hổn hển bên cạnh, thính tai, nghe thấy lời Diệp Ly Đình, lập tức hỏi ra tiếng.

Sau đó cô ta nghĩ đến một khả năng khủng khiếp: "Có phải nơi này đang làm thí nghiệm sinh vật gì đó không?"

Lâm Hiểu tự nhận lá gan cô ta không nhỏ, bình thường vì có được tin tức, nằm vùng cũng từng làm......

Nhưng chưa bao giờ quái lạ như lần này.

Diệp Ly Đình: "Cô Lâm Hiểu, mong cô không nói lung tung."

"Được, tôi không nói lung tung, nhưng dù sao các anh cũng phải nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi? Mấy thứ bên ngoài cũng quá kỳ quái rồi, đạn bắn cũng không chết...... Giống như thây ma trong phim vậy."

Không rõ tình hình hiện tại.

Diệp Ly Đình lo nếu nói, bọn họ sẽ vì quá sợ hãi, lúc đối mặt với nguy hiểm sẽ làm ra hành vi không lý trí.

Lại lo nếu không nói, bọn họ xoắn xuýt chuyện này, không nghe hướng dẫn của hắn mà làm bậy.

Hoa Vụ kéo rìu chữa cháy đi ra một bên, rõ ràng không định tham dự việc này.

Diệp Ly Đình chỉ có thể tự giải quyết.

Hoa Vụ định đi ra phía sau kiểm tra cửa sổ, ai biết khi vòng ra đằng sau, liền thấy bóng đen quanh quẩn ở ngôi nhà đằng xa.

Từ khi cô bước vào thôn, cũng chỉ ở thấy bóng đen trên người mấy con chó mèo lúc nãy.

"Đội phó Diệp."

Hoa Vụ gọi Diệp Ly Đình tới.

......

......

Căn nhà không bình thường, trong tình huống không liên hệ được Khúc Tây Viễn, dĩ nhiên Diệp Ly Đình phải đi xem.

Nhưng quyết định này của hắn, bị Lâm Hiểu phản đối.

"Anh nói mấy thứ bị ô nhiễm kia rất nguy hiểm, chúng ta ở đây bây giờ coi như an toàn, hiện tại đi ra bên ngoài, nếu lại gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Lâm Hiểu lại nhìn về phía chị của học sinh kia, định lôi kéo đồng minh: "Em nói đúng không?"

Chị của học sinh không nói chuyện, nhưng rõ ràng có chút sợ hãi.

Hai cảnh sát không nói gì.

Bọn họ trải qua huấn luyện khắc nghiệt, cho dù gặp nguy hiểm, cũng phải bảo vệ quần chúng nhân dân.

Diệp Ly Đình: "......"

Người thường bị cuốn vào là ngoài ý muốn, Diệp Ly Đình cũng rất đau đầu.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp: "Cô có thể đi xem một mình không?"

"Anh có chắc là không đi với tôi không?" Hoa Vụ thì không có vấn đề: "Ở lại đây chưa chắc đã an toàn như ở với tôi nha."

Nơi trú ẩn của nữ chính đã được thần minh gia cố đó!

"Nói không chừng bọn họ đi theo sẽ xảy ra vấn đề, một mình cô hành động thì tốt hơn."

Diệp Ly Đình cũng nghĩ cho Hoa Vụ.

Xem xét hành động vừa rồi của cô, sức chiến đấu của cô không thấp, đi một mình sẽ an toàn hơn.

Hoa Vụ suy nghĩ một chút, "Vậy anh viết cho tôi một bản tường trình, nếu anh xảy ra vấn đề gì, tôi có thể báo cáo với đội trưởng, tôi là vì nhiệm vụ quan trọng hơn, mà không phải là thấy chết không cứu."

Diệp Ly Đình: "......"

Nghiêm túc sao?

Hiển nhiên Hoa Vụ nghiêm túc.

Diệp Ly Đình có mang theo một cuốn sổ bên người, hắn căng mặt viết cho Hoa Vụ một bản tường trình.

— Ngắm hoa trong sương ——

Cuối tháng rồi, nhớ bỏ phiếu nha ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play