Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.
====
Chỉ thị mà Khúc Tây Viễn đặt ra là 24 giờ, trong thời gian này bọn họ chỉ có thể đợi lệnh, làm tốt công việc bên ngoài, giữ liên lạc với tổng bộ.
"Kỷ Sương đâu?"
"Bên kia......" Tân Vĩ chỉ vào lề đường cách đó không xa.
Hoa Vụ đang ngồi xổm một chỗ với dân làng lúc trước, không biết hai người đang nói chuyện gì.
Dân làng một tuần trước lên thành phố.
Lúc ấy trong thôn vẫn giống như thường ngày, không có chuyện gì đặc biệt kỳ lạ.
"Thế trước nữa thì sao? Có chuyện gì bất thường xảy ra không? Chuyện không giống trước kia ấy."
Dân làng có hơi căng thẳng: "Chuyện mà tôi biết, đều đã nói cho vị cán bộ kia rồi."
"Anh đừng lo lắng, chúng ta chỉ tâm sự chơi chơi thôi. Anh cẩn thận nhớ lại một chút, có thể đẩy thời gian lên phía trước sớm hơn xíu."
"......"
Dân làng gãi gãi đầu.
"Chuyện bất thường......"
Dân làng cũng chỉ biết mấy chuyện như trâu già nhà ai nuôi chết.
Con trai nhà ai cưới vợ chưa tới mấy ngày đã ly hôn.
Nhà ai cướp khách nhà ai, ầm ĩ đến mức vung tay đánh nhau, ồn ào tới tận đồn công an.
Chỉ là một ít chuyện nhà chuyện cửa trong thôn.
Dân làng nói mấy chuyện nhỏ tí tẹo như hạt mè kia xong, đột nhiên nhớ ra gì đó:
"À, có một khoảng thời gian, chó mèo trong thôn chúng tôi, sủa cực kỳ dữ dội, cái này có tính là đặc biệt không?"
"Trước đây từng có chuyện này sao?"
"Thời điểm xuân thu mèo sẽ 'kêu xuân*', nhưng khoảng thời gian kia lại không phải là xuân thu, hơn nữa chó cũng sủa rất dữ dội."
*Mèo kêu lúc phát dục
"Kéo dài bao lâu?"
Dân làng suy nghĩ một lát, nói: "Không quá lâu, chỉ vài ngày...... Mọi người tuy thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có chuyện bất thường nào xảy ra."
......
......
Hoa Vụ nói chuyện cả ngày với dân làng xong thì trở lại xe, Diệp Ly Đình liếc cô một cái: "Cô nói gì với ông ta mà lâu thế?"
"Tâm sự chơi chơi thôi."
"Tâm sự ra được gì rồi?"
Hoa Vụ ngã xuống ghế dựa, "Không có."
"Đêm nay chúng tôi phải trực ở đây, cô không có vấn đề chứ?" Diệp Ly Đình quan tâm nói: "Không thì cô quay về trấn với bọn họ cũng được."
"Khinh thường ai vậy." Hoa Vụ khoanh tay: "Các anh có thể tôi cũng có thể!"
Diệp Ly Đình: "......"
Vào đêm.
Hoa Vụ co người ngủ trên ghế, đắp cái chăn nhỏ do đồng nghiệp cống nạp.
Tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên ngoài xe, không biết đã biến mất từ khi nào.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Hoa Vụ mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Lề đường vốn nên có ánh đèn, lúc này lại không thấy chút gì.
Không biết bên ngoài xe nổi lên sương mù gì, cả xe đều bị vây quanh, một mảnh sương mù mênh mông.
"Anh Vĩ......" Hoa Vụ duỗi tay đẩy bên cạnh, nhưng mà tay cô rơi vào khoảng không.
Tân Vĩ lúc trước còn ngồi bên cạnh cô, không biết đã biến mất từ bao giờ.
Trong xe chỉ còn lại một mình cô.
"......"
Hoa Vụ tìm được một cây rìu cứu hoả ở trong xe, cũng không biết là ai nhét ở đây......
Cô xách theo rìu cứu hoả xuống xe, quan sát xung quanh, sau khi xác định không có động tĩnh gì thì di chuyển ra phía sau một chiếc xe.
Diệp Ly Đình còn ở ghế phụ.
Hoa Vụ đánh thức Diệp Ly Đình.
"Sao thế?"
"Khả năng là chúng ta bị mời rồi."
"???"
Diệp Ly Đình thấy làn sương mù dày đặc ngoài xe, phản ứng được Hoa Vụ đang nói gì.
Nữ sinh đứng ngoài cửa xe, cầm rìu cứu hoả mỉm cười, vung tay lên: "Chào mừng đến với thế giới quái vật."
"......"
Cô còn giống quái vật hơn đấy.
"Đội phó Diệp, đã sẵn sàng đi thám hiểm chưa?" Đáy mắt Hoa Vụ tràn đầy hưng phấn, "Hãy để chúng ta tới cứu vớt thế giới nào!"
Diệp Ly Đình: "......"
......
......
Nông thôn mới.
Nhà cửa trong thôn san sát, hơn nữa rất nhiều chỗ đều đã đổi thành khu du lịch nông thôn, có thể thấy đâu đâu cũng là biển hiệu đặt ở ngoài sân.
Trong thôn không có sương mù, nhưng cái thôn này cũng không giống một thôn có người cư trú chút nào.
Ngược lại giống thôn bị bỏ hoang không người ở, khắp nơi đều lộ ra vẻ cũ nát và âm u hoang tàn.
Trong một toà nhà nào đó ngay lúc này, Khúc Tây Viễn và đội viên của hắn, đang ra sức tránh thoát một loại sợi nấm không rõ bám lên bọn họ.
Sợi nấm trải rộng khắp căn phòng, chân bọn họ đều bị sợi nấm quấn lấy, đã lan đến vị trí cẳng chân.
Bọn họ đã thử tất cả biện pháp có thể sử dụng, cũng không thể nới được những sợi nấm đó ra.
Mọi người sức lực kiệt quệ, lại chỉ có thể nhìn sợi nấm lan dần lên người bọn họ.
"Đội trưởng, chúng ta sẽ không gãy ở đây chứ?"
Khúc Tây Viễn còn tính là bình tĩnh, hắn thử loại bỏ những sợi nấm đang bò lên trên, đáng tiếc hiệu quả không tốt lắm.
Trong tay bọn họ có một ít vũ khí có thể đối phó với quái vật, nhưng hầu hết đều là có mục tiêu nhắm đến, bây giờ bọn họ vẫn chưa nghiên cứu ra được vũ khí vạn năng.
Cũng giống như vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ có vũ khí khắc chế quái vật mới có hiệu quả.
Nhưng mà cái thứ bây giờ, trước đó bọn họ chưa từng gặp qua, hiển nhiên là không có vũ khí nào hữu hiệu.
"Tôi đưa mọi người vào, sẽ nghĩ cách đưa mọi người ra, sẽ có cách."
Giọng Khúc Tây Viễn tuy lạnh lùng, nhưng lời nói quả thật đã an ủi được những người còn lại.
Bọn họ tin tưởng Khúc Tây Viễn, lại vực dậy tinh thần, bắt đầu nghĩ cách chống lại sợi nấm.
......
......
Kẽo kẹt ——
Cửa gỗ mục nát bị đẩy ra, tiếng cót két chói tai, vang vọng ra xa trong bóng đêm.
Bóng đen thon dài từ ngoài cửa chậm rãi di chuyển vào bên trong.
Theo sau là một chùm sáng chiếu vào.
Nhà chính có rất nhiều bàn và ghế dài, bên cạnh là hòm nhựa chất chồng lên nhau, bên trong là chén đũa bị bao phủ bởi mạng nhện.
Mặt đất phủ một lớp tro bụi dày đặc, rất lâu chưa có ai đặt chân.
Hoa Vụ dùng đèn pin chiếu chiếu bên trong, không có ý định đi vào.
"Sao cái thôn này nhìn có vẻ như nhiều năm không có ai ở nhỉ? Kỳ lạ ghê?" Trên bậc thang, một cô gái áo ba lỗ phản quang đang giơ camera quay chụp.
Diệp Ly Đình che ống kính lại, gương mặt vốn ôn hòa lại lộ ra vài phần nghiêm túc: "Cô Lâm Hiểu, nhắc nhở cô lần cuối cùng, không được quay chụp."
Lâm Hiểu: "Tôi là phóng viên, chính là để ghi lại sự thật...... Không quay chụp thì không quay chụp, các người hung dữ như vậy làm gì."
Câu phía sau của Lâm Hiểu, là do thấy Hoa Vụ xách theo rìu cứu hoả tới.
Cô có hơi sợ nữ sinh này.
Vô cùng cẩn thận đậy ống kính lại.
Cùng với Hoa Vụ lúc này, tổng cộng có bốn người.
Lâm Hiểu này là người thứ nhất.
Một người khác là chị gái của học sinh đã mất tích.
Hai người còn lại đều là người bên cảnh sát.
Lâm Hiểu là phóng viên, không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, chạy tới đây, cũng không biết trốn ở đâu, đội sơ tán cũng chưa dọn cô ta đi.
Sau khi Hoa Vụ và Diệp Ly Đình phát hiện bọn họ có thể đã bị 'mời', bắt đầu kiểm tra những xe ven đường.
Sau đó phát hiện cô ta.
Theo lời Lâm Hiểu, cô còn bạn đồng hành.
Nhưng hiển nhiên bạn đồng hành của cô không được chào đón, không được mời.
Ba người khác lúc ấy cũng ở trong xe.
Hiện trường nhiều người như vậy, cuối cùng lại chỉ còn vài người bọn họ.
Bởi vì không biết bên kia có an toàn hay không, cho nên mọi người chỉ có thể hành động cùng nhau.
"Cho nên cuối cùng là có chuyện gì vậy?" Tuy Lâm Hiểu đã cất máy ảnh đi, nhưng miệng vẫn không dừng, "Chẳng lẽ chúng ta gặp ma?"
Hoa Vụ đột nhiên sát lại, đèn pin áp vào cằm, cao giọng nói:
"Nếu đã vào được, thì đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài."
Lâm Hiểu bị dọa giật mình, âm thanh hơi run, "Cô...... Cô có bệnh!"
Hoa Vụ chiếu đèn pin lên người cô ta, "Nếu cô muốn sống, tốt nhất là nên nghe lời chúng tôi, không thì......"
Lâm Hiểu nhìn cô cười một cái, sau đó ánh đèn pin vụt tắt.
Bốn phía chìm trong bóng tối, Lâm Hiểu lại thấy một đôi mắt xanh lè.
Sống lưng Lâm Hiểu phát lạnh, có một loại cảm giác sởn tóc gáy.