Tác giả: Mặc Linh.
Edit by DMP.
====
......
......
Thu Nhã Nguyệt đẩy cửa phòng họp ra, thấy bên trong không có bóng dáng Kỷ Sương, vẻ mặt cô ta hơi cứng lại.
Không ở đây?
"Đội trưởng, phó đội Diệp." Thu Nhã Nguyệt bước vào, "Các anh gọi tôi?"
Khúc Tây Viễn: "Tin tức trên mạng, cô thấy rồi chứ?"
"Vâng...... Thấy rồi." Thu Nhã Nguyệt nói: "Tôi vừa từ bộ phận giám sát về, bọn họ đã xóa gần hết tin tức, hẳn là sẽ không tạo nên sóng gió quá lớn."
Thu Nhã Nguyệt nói xong, thấy Khúc Tây Viễn và Diệp Ly Đình đều không nói lời nào, tự dưng cảm thấy thấp thỏm.
Bọn họ gọi cô tới vào lúc này để làm gì?
Khúc Tây Viễn: "Vậy cô có gì muốn nói không?"
Trong lòng Thu Nhã Nguyệt hơi chột dạ, trên mặt lại tỏ ra khó hiểu: "Đội trưởng...... Tôi nói gì đây?"
Khúc Tây Viễn: "Bản thân mình đã làm gì, cô không rõ sao?"
Thu Nhã Nguyệt: "!!!"
Sau lưng Thu Nhã Nguyệt toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ bọn họ đã biết?
Sao có thể?!
Chẳng lẽ là camera...... Không đúng, camera đã hỏng rồi mà.
Trước đó cô còn hỏi bộ phận hậu cần rồi......
Nghe nói là định thăng cấp thiết bị, cho nên cũng không sửa những cái đã bị hư, đợi vài ngày nữa đổi mới một lượt.
"Cô chắc chắn không có gì muốn nói với chúng tôi sao?" Đôi mắt đen của Khúc Tây Viễn lẳng lặng nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh: "Cô biết quy định mà."
Thu Nhã Nguyệt nhìn về phía Diệp Ly Đình một cái, người sau hơi rũ đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Thu Nhã Nguyệt lại thấp thỏm hơn chút.
Chẳng lẽ camera không hư?
Thu Nhã Nguyệt siết bàn tay, vẫn cố nói: "Đội trưởng, tôi không biết đã làm sai chuyện gì? Nếu có chỗ nào tôi làm không tốt, anh cứ nói thẳng."
......
......
Diệp Ly Đình đưa Hoa Vụ về, tiện đường cầm đi điện thoại trong túi vật chứng.
"Sau khi tôi về chưa từng đụng vào." Hoa Vụ giao túi vật chứng cho Diệp Ly Đình, "Nói không chừng còn có thể lấy được vân tay."
Hoa Vụ nói xong, lại bổ sung một câu: "Lúc tôi đưa cho cô ta, đặt thẳng vào trong, cô ta không chạm vào. Nếu trên đó có vân tay của cô ta, vậy......"
"Sao cô Kỷ lại chắc chắn là Thu Nhã Nguyệt làm đến vậy, cô thấy...... Hay là trước đó các cô có quen biết, có mâu thuẫn gì đó?"
Cô đây là đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ!
"Không có, không quen."
"Vậy sao cô lại nhận định là Thu Nhã Nguyệt......"
Cô gái đứng cạnh cửa lộ ra một nụ cười kỳ dị: "Thiếu nữ xinh đẹp đều có bí mật nhỏ không muốn ai biết."
Diệp Ly Đình: "......"
Sao lại cười...... Biến thái như vậy?
Diệp Ly Đình lấy túi vật chứng: "Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ, nếu không phải cô Kỷ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không để cô bị oan."
"Đều là đồng nghiệp, tôi chịu được khảo nghiệm."
Diệp Ly Đình: "......"
Người Khúc Tây Viễn tự mở miệng mời về......
Cho dù đầu óc cô hình như hơi có vấn đề, hắn cũng không thể nói gì.
"Vậy tôi đi trước."
Hoa Vụ đứng ở cửa nhìn theo Diệp Ly Đình vào thang máy.
Tư tư ——
Đèn hành lang chớp tắt hai lần, xung quanh tối đi rồi lại sáng lên.
Sau đó Hoa Vụ vừa ngẩng đầu đã thấy có một người lặng yên không tiếng động xuất hiện ở lối thoát hiểm.
"!!!"
Đệt!
Ánh sáng ổn định lại, Hoa Vụ thấy rõ người đang đứng ở lối thoát hiểm.
Là một người đàn ông.
Mặc một bộ áo mưa kì quái, tay phải xách một cái túi màu đen, tay trái cầm một chiếc dù dài màu đỏ.
Hoa Vụ: "......"
Trời mưa?
Lúc về sao còn chiếu sáng khắp trời mà!
<Tiếng hít vào>...... Chẳng lẽ là biến thái cuồng giết người?
Người đàn ông kia nhấc chân đi về phía cô.
Hoa Vụ thấy cái túi màu đen kia đang nhỏ nước...... Không, chính xác thì là máu.
Cả phần đầu của người đó đều bị mũ áo mưa che khuất, chỉ có thể thấy một ít tóc mái lộ ra.
Hoa Vụ lùi vào trong cánh cửa, duỗi tay mò lấy một cây kéo trên tủ giày.
Cô cũng không định đóng cửa, trên mặt thậm chí còn hiện lên một sợi hưng phấn, rất có bộ dáng định so xem ai biến thái hơn, làm một trận ra trò.
Hoa Vụ đặt tay cầm kéo ra sau người, nhìn người kia đi tới...... Sau đó mở cửa nhà cạnh cô ra.
"Meo~"
Cửa vừa mở ra, bên trong liền truyền ra tiếng mèo kêu mềm nhẹ.
Một con mèo vàng cam chui ra khỏi cửa, cọ vào ống quần người đàn ông.
Người kia dùng chân khẽ đá nó vào, nghiêng người vào nhà, cũng chưa liếc mắt nhìn Hoa Vụ cái nào.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ: "???"
Nhà bên có người ở?
Hoa Vụ xác định nhà bên không có động tĩnh gì, nhanh chóng chạy ra hành lang nhìn máu trên đất.
Hẳn là không phải máu người.
Hoa Vụ trở về phòng, đóng cửa lại, buông kéo trong tay ra.
Hơn phân nửa đêm còn mặc thành như vậy......
Biến thái!
......
......
Hôm sau.
Hoa Vụ vừa rời giường đã nhận được điện thoại của Diệp Ly Đình, nói cho cô biết đã có kết quả.
Khúc Tây Viễn không biết dùng cách gì, làm Thu Nhã Nguyệt cuối cùng cũng thừa nhận là cô ta quay video, cũng là cô ta cài đặt hẹn giờ đăng trên điện thoại.
Thu Nhã Nguyệt tuy rằng thừa nhận chuyện này, nhưng cô ta từ chối nói rõ lý do làm như vậy.
Mà điểm đáng ngờ trong chuyện này cũng rất nhiều, ví dụ như làm sao Thu Nhã Nguyệt biết được mật khẩu điện thoại?
Thu Nhã Nguyệt cũng phủ nhận chuyện hai người quen biết từ trước, có ân oán.
Vậy tại sao lại xảy ra vấn đề?
"Chuyện xử phạt còn phải thương lượng...... Nhưng hẳn là sẽ không khai trừ." Diệp Ly Đình rào trước cho Hoa Vụ.
Cậu của Thu Nhã Nguyệt đảm nhiệm chức vụ quan trong, cấp trên không thể khai trừ cô ta.
Cùng lắm là thông báo xử phạt, chuyển công tác.
"À, không sao, tôi rộng lượng mà, sẽ không so đo việc nhỏ này." Hoa Vụ không quá để ý, "Cô ấy không chuyển công tác cũng không sao."
Cùng một bộ phận, cơ hội xuống tay càng nhiều, càng tiện.
Đều là vì công việc!
"......" Đây gọi là việc nhỏ sao?
Hoa Vụ rộng lượng như vậy, lời thoại khuyên bảo dỗ dành Diệp Ly Đình đã chuẩn bị, một câu cũng chưa dùng tới.
"Vậy thứ hai tuần sau cô đến báo cáo đi." Nói xong câu này, Diệp Ly Đình vội vàng cúp điện thoại.
"Đội trưởng, đã nói xong rồi, cô ấy không có yêu cầu hay ý kiến gì."
Tầm mắt Khúc Tây Viễn dời khỏi điện thoại: "Không có ý kiến?"
Dễ nói chuyện vậy sao?
Khúc Tây Viễn cảm thấy cô không phải người dễ hài lòng như vậy......
Diệp Ly Đình gật đầu, lần nữa khẳng định bản thân không truyền đạt sai.
"Không có ý kiến......"
Khúc Tây Viễn lặp lại một lần, tiếp tục gục đầu đọc tư liệu.
Diệp Ly Đình lại nhíu mày, trên gương mặt ôn hòa kia cũng lộ ra vài phần lo lắng: "Đội trưởng, anh định tuyển cô ấy thật sao? Tôi cảm thấy cô ấy hơi...... Nguy hiểm, trên người còn có rất nhiều bí mật."
"Hữu dụng là được." Khúc Tây Viễn nói: "Tôi có chừng mực."
"......"
Khúc Tây Viễn là một tên độc tài, Diệp Ly Đình biết bản thân nói gì cũng không có tác dụng.
"Anh nói xem rốt cuộc tại sao cô ấy biết là Thu Nhã Nguyệt làm?"
"Chắc là nhìn thấy." Khúc Tây Viễn nói.
"???"
Khúc Tây Viễn quét bản đồ địa hình trong đầu.
Cũng có thể......
Tuy rằng cô ấy không có thời gian quay lén, nhưng hoàn toàn có thể thấy Thu Nhã Nguyệt đang quay lén.
Vậy mà cô ấy còn nói như thể thần bí lắm......
Tạm thời không nói đến cái nghi vấn này, vẻ mặt Diệp Ly Đình hơi nghiêm túc: "Vậy vì sao Thu Nhã Nguyệt phải làm vậy? Chuyện này đối với cô ta có lợi gì?"
Khúc Tây Viễn trầm giọng nói: "Có lẽ là người nào đó trên kia, không muốn tiếp tục giấu chuyện này nữa."
"Ý anh là cậu của cô ta......"
Khúc Tây Viễn ngắt lời Diệp Ly Đình: "Chuyện của cấp trên, chúng ta đừng xen vào."
— Ngắm hoa trong sương ——
Lo ăn chơi quên thời gian, ngày mai bổ sung ha ha ha ha.