Tác giả: Mặc Linh.
Edit by DMP.

====

Trong đội này của Khúc Tây Viễn, Diệp Ly Đình có hình tượng ôn tồn lễ độ, dễ dàng có được lòng tin của người khác, cho nên việc cần nói chuyện, thường đều do hắn đảm nhiệm.

Khúc Tây Viễn thì lo chuyện lớn...... Đánh nhau nữa.

Dưới sự trấn an của Diệp Ly Đình, ông chủ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Ông ta ngập ngừng kể lại quá trình mình có được con bạch tuộc này.

Ông ta có một người đồng hương, có con thuyền đánh cá, đôi khi ông ta sẽ lấy hàng từ đó.

Con bạch tuộc này là lấy từ chỗ người đồng hương đó, lúc ấy kích thước của nó rất lớn, ông ta vốn định mua về bán giá tốt, ai ngờ lại phát hiện xúc tu của nó bị cắt đứt rồi vẫn có thể mọc lại.

Ban đầu ông ta cũng rất sợ.

Nhưng con ông ta cần tiền chữa bệnh, lại thêm từ sau khi ông ta bắt đầu bán mấy cái râu bạch tuộc đó, việc làm ăn của ông ta cũng trở nên tốt hơn.

"Nó cũng không ăn gì...... Buổi tối cắt xúc tu của nó, ngày hôm sau đã mọc lại rồi...... Hơn nữa nó còn càng ngày càng lớn."

Trên gương mặt gầy yếu của ông chủ đều là sợ hãi, cũng không biết là sợ bạch tuộc, hay là sợ việc mình làm đã gây phiền phức lớn.

"Tôi chỉ muốn cứu Tiểu Bảo, tôi thật sự không muốn hại người......"

"Cán bộ, liệu tôi có bị bắt bỏ tù không?"

Ông chủ nói xong liền suy sụp, bụm mặt bắt đầu khóc.

Nỗi sợ đối với sự vật không rõ nguồn gốc bị tâm nguyện mãnh liệt muốn cứu con trai đè xuống, cho nên ông ta mới dám làm ra chuyện như vậy.

......

......

Khúc Tây Viễn đứng ngoài cửa hút thuốc, hắn liếc nhìn Hoa Vụ đang đứng cách đó không xa, tắt thuốc lá đi tới, "Cô Kỷ, cô có muốn gia nhập chúng tôi không?"

"Hả?"

Hoa Vụ hơi ngạc nhiên, nam chính vậy mà lại trực tiếp mời cô.

Nữ chính khi trước còn bị khảo sát trong khoảng thời gian rất dài.

"Khả năng của cô rất đặc biệt, rất có ích với chúng tôi." Khúc Tây Viễn nói: "Sau này người bị ô nhiễm sẽ càng ngày càng nhiều, chúng tôi cần người như cô, phát hiện người bị ô nhiễm sớm, ngăn sự việc tệ hơn."

Hơn nữa trên người cô còn có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Nếu đã vậy, đặt dưới mí mắt càng an toàn.

Hoa Vụ đột nhiên vỗ tay một cái, giọng nói và cảm xúc dạt dào mà 'a' một tiếng, "Anh đang mời tôi giải cứu thế giới sao?"

Khóe miệng Khúc Tây Viễn giật giật, đầu óc cô này......

"...... Xem như là thế đi."

"Tôi ấy mà, không có ước mơ gì, nhưng lại rất hứng thú với việc giải cứu thế giới, tôi tình nguyện ra sức vì nhân loại." Hoa Vụ đội hai chữ 'chính nghĩa' lên.

Khúc Tây Viễn: "......" Không nhìn ra là cô còn có giác ngộ như vậy đó.

Bên này Hoa Vụ vừa diễn thuyết xong, quay đầu liền hỏi: "Đãi ngộ thế nào? Có 5 hiểm 1 kim không? Song phương hủy hợp đồng hay đơn phương hủy hợp đồng? Có nghỉ lễ nghỉ phép lương thưởng không?"

"......

???"

Không phải muốn giải cứu thế giới sao?

Hoa Vụ ngại ngùng, cười nói: "Anh hùng cũng phải đau đầu vì củi gạo mắm muối."

Đãi ngộ của Cục quản lý hiện tượng bất thường chắc chắn là không tồi, dù sao cái này rất nguy hiểm.

Bọn họ phải đối mặt với quái vật đã dị hóa, còn thường xuyên phải tiếp xúc với nguồn gây ô nhiễm, khả năng bị ô nhiễm rất cao.

Những phúc lợi khác đương nhiên là giống hệt các cơ quan nhà nước khác.

Còn chuyện ngày nghỉ......

Lúc có nhiệm vụ bọn họ đều không thể xin nghỉ.

Lúc không có nhiệm vụ thì ngày nào cũng là ngày nghỉ.

......

......

Khúc Tây Viễn phát hiện Hoa Vụ chấp nhận chuyện gia nhập bọn họ rất nhanh, còn chưa được mười phút, cô đã làm bản thân trở thành nhân viên chính thức.

"Nguồn gây ô nhiễm các anh nói, là thế nào?"

"Không phải tự nhiên mà loài người bị ô nhiễm thành quái vật, nhất định là trước đó bọn họ đã tiếp xúc với thứ gì đó...... Chúng tôi gọi cái này là nguồn gây ô nhiễm."

Nguồn gây ô nhiễm cũng có rất nhiều dạng, từ ô nhiễm một lần, tới ô nhiễm nhiều lần.

Như con bạch tuộc này, người khác ăn xúc tu của nó, nếu có nhiều cảm xúc tiêu cực, sẽ rất dễ bị ô nhiễm.

Mà con bạch tuộc này chính là nguồn gây ô nhiễm nhiều lần.

Nguồn gây ô nhiễm một lần chỉ có thể ô nhiễm một người.

"Trừ cái này ra, sau khi con người dị hóa, nếu không được thu dọn xử lý kịp thời, cũng sẽ hình thành khu vực dị hóa, từ đó ô nhiễm những người khác, làm lớn mạnh tập thể của chúng nó."

Hoa Vụ vuốt cằm, "Vậy nguồn gây ô nhiễm mới là quan trọng nhất...... Thế những nguồn gây ô nhiễm đó tới từ đâu?"

Khúc Tây Viễn lắc đầu: "Không biết."

Nguồn gây ô nhiễm đều là những thứ bọn họ thường thấy trong cuộc sống hàng ngày.

Chúng nó bị sức mạnh nào đó biến thành nguồn gây ô nhiễm, nhưng bọn họ không biết, những sức mạnh đó xuất hiện như thế nào.

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao ngay cả trong cốt truyện, cuối cùng cũng không thể làm rõ chuyện này.

Hoa Vụ thấy mình nên nghĩ cách khác.

Cách giải cứu thế giới có rất nhiều loại......

Bạch tuộc lớn đã bị cất vào trong túi chuyên dụng, loại nguồn gây ô nhiễm không có lực công kích này dễ đối phó hơn nhân loại sau dị hóa nhiều.

Hoa Vụ là nhân viên mới gia nhập, đúng lý hợp tình theo bọn họ trở về Cục quản lý hiện tượng bất thường.

Khúc Tây Viễn nói hôm nay cô chưa cần tới, hôm nay có thể bọn họ sẽ rất bận.

Nhưng Hoa Vụ tỏ vẻ, cô đã rất nóng lòng mong được góp sức cho tổ chức.

Khúc Tây Viễn: "......"

Cô gái nhỏ này có phải hơi trẻ trâu rồi không?

......

......

Cục quản lý hiện tượng bất thường.

Thu Nhã Nguyệt đón bọn họ ở cửa lớn, "Đội trưởng, các anh đã trở lại, thế nào, thuận lợi không?"

"Còn tính là thuận lợi." Người trả lời là Diệp Ly Đình, "Chuyện lần này hơi phiền phức."

Thu Nhã Nguyệt: "Phiền phức thế nào?"

Diệp Ly Đình: "Ông ta đã bán hơn nửa tháng, số lượng lúc đầu còn hơi ít, sau đó thì gần như đều bán hết, còn cung cấp cho nhà ăn một phần...... Cho nên phạm vi rất rộng."

Mày Thu Nhã Nguyệt hơi nhăn lại, "Vậy đúng là phiền phức thật......"

Lời cô ta còn chưa nói xong, đã thấy Hoa Vụ xuống xe.

"Hi." Hoa Vụ cười hì hì vẫy tay với cô ta.

Thu Nhã Nguyệt: "Sao cô ta lại ở đây?"

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta là đồng nghiệp." Hoa Vụ giành trả lời trước, cười đến xán lạn: "Sau này mong cô giúp đỡ nhiều hơn."

Thu Nhã Nguyệt: "......"

Sao nhanh như vậy cô ta đã gia nhập rồi?

Chẳng lẽ thế giới này, thật sự không phải thế giới nguyên bản kia của cô sao?

Lúc Thu Nhã Nguyệt đang hoài nghi nhân sinh, Khúc Tây Viễn lên tiếng, "Thu Nhã Nguyệt, cô dẫn cô ấy đi làm mấy thủ tục nhận chức, những người còn lại tới phòng họp họp."

Thu Nhã Nguyệt bóp lòng bàn tay mình, "Được."

Chờ Khúc Tây Viễn dẫn người đi, Thu Nhã Nguyệt liền lạnh mặt, "Đi theo tôi."

Hướng Thu Nhã Nguyệt đưa Hoa Vụ đi, khác với hướng đám người Khúc Tây Viễn đi.

Chờ vào thang máy, Hoa Vụ chắp tay sau lưng, cười như không cười hỏi: "Sao bọn họ đều đi họp hết, cô lại không đi? Bọn họ xa lánh cô hả?"

Thu Nhã Nguyệt nén giận dưới đáy lòng: "Không phải tôi phải đưa cô đi xử lý chuyện nhận chức sao?"

Hoa Vụ than nhẹ một tiếng, "Nhưng loại chuyện như nhận chức này, người khác cũng làm được mà."

"......"

Đáy lòng Thu Nhã Nguyệt thấp thỏm một chút, không khỏi suy nghĩ theo hướng Hoa Vụ nói.

Giọng điệu Hoa Vụ vừa chắc chắn vừa thương hại: "Tôi thấy cô bị xa lánh chắc rồi."

Thu Nhã Nguyệt lấy lại tinh thần, lập tức trầm giọng nói: "Cô Kỷ, đội trưởng sắp xếp như vậy tất nhiên là có lý do, đừng đánh giá lung tung."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play