Lúc Khuyển Nha mở túi, thấy La Vô Thời bị các loại dải lụa rực rỡ quấn vòng quanh, sặc sỡ đầy màu sắc, thật sự đã bị dọa giật mình.
"Cái này......"
"A Âm làm." Anh Quan không hề nghĩ ngợi, một mực chắc chắn, "Chỉ có nó mới biến thái như vậy."
Khuyển Nha: "......"
Khuyển Nha gọi Đan Hữu dẫn La Vô Thời đi trước.
Anh Quan bị giữ lại, trong phòng không còn những người khác, lúc này Khuyển Nha mới lên tiếng, "Cô ta ở chỗ Ổ Đinh, cũng đã khiến chúng ta chết không ít người, chú cảm thấy cô ta còn có thể tin sao?"
Thời điểm cô vừa mới đi, làm việc theo Mộc Thị chỉ định.
Bọn họ không quá rõ ràng đoạn thời gian kia cô đã làm cái gì.
Nhưng mà chờ sau khi cô triệt để tiến vào phạm vi tầm mắt của Ổ Đinh, những chuyện cô làm đó có thể đã không giấu được nữa.
Anh Quan: "......"
Sau khi Hỏa Bưu bị bắt, anh Quan nhân cơ hội nắm lấy địa bàn ban đầu của Hỏa Bưu.
Vài lần Lão Hầu Tử trù tính hắn, cũng chưa thành công, cuối cùng một lần còn tự khiến bản thân bị thương, hiện giờ còn đang nằm trên giường bệnh.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên anh Quan cảm thấy Hoa Vụ có thể tin.
Nếu không phải cô, mình có thể có địa vị hiện tại?
"Khuyển Gia, A Âm muốn lấy được sự tín nhiệm của Ổ Đinh, không có dễ dàng như vậy, phải hy sinh một chút, cũng rất bình thường."
Anh Quan lại nói: "Hơn nữa lần này nó giúp chúng ta lấy cái này của La Vô Thời về, bây giờ người này chính là mấu chốt."
Những lời này ngược lại đã nói trúng tim đen của Khuyển Nha.
La Vô Thời người này......
Có vẻ như Khuyển Nha đã tiếp nhận lời của anh Quan, không nói cái gì nữa, bảo anh Quan có tin tức mới thì lại báo cho ông ta.
......
......
La Vô Thời không biết bản thân đang ở chỗ nào, trên đường hắn đã tỉnh vài lần, nhưng rất nhanh đã có người tiến vào, cùng lắm chỉ được vài phút lại hôn mê bất tỉnh.
Vất vả lắm thì những người đó mới không cho thuốc mình nữa, La Vô Thời lại phát hiện hai chân mình đã chết lặng, hoàn toàn không có cảm giác.
"Chân tôi...... Làm sao vậy?" La Vô Thời túm lấy hầu gái đi vào đưa cơm.
Hầu gái bị dọa giật mình, hơi khẩn trương trả lời: "Khách nhân, chắc là chân của ngài không có cách nào đi được nữa rồi."
"......"
La Vô Thời không tiếp thu được tin tức này, nhưng mà hai chân không có bất kỳ cảm giác gì, rõ ràng là nhắc nhở hắn, chân của hắn đã không thể đi được nữa.
"Tôi đang ở đâu?"
Hầu gái lắc đầu, tỏ vẻ mình không thể nói, buông đồ xuống, nhanh chóng rời đi.
La Vô Thời không biết mình đợi ở cái phòng này bao lâu.
Mỗi ngày trừ bỏ hầu gái kia, không còn ai khác tới nữa.
Cho tới bây giờ......
La Vô Thời nhìn người xuất hiện ở cửa, "Mày là ai? Vì sao lại nhốt tao ở đây?"
Anh Quan vuốt đầu trọc của hắn vào cửa, ha ha cười một tiếng: "Xin chào La tiên sinh, mạo muội mời anh đến, còn mong anh không trách."
La Vô Thời ấn chân không có cảm giác của mình: "Sao chân tao lại thế này?"
Anh Quan đã sớm lấy được lý do thoái thác cho Hoa Vụ, lúc này hắn lắc đầu, tiếc hận nói: "Khi phòng thí nghiệm nổ mạnh, bị thương tới chân, đáng tiếc......"
Phòng thí nghiệm......
Nổ mạnh......
La Vô Thời mơ hồ nhớ rõ, lúc ấy, chân hắn không có bị thương.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này dùng không ít thuốc, La Vô Thời lại không quá chắc chắn, lúc ấy hỗn loạn như vậy, có thể là hắn nhớ lầm hay không.
"Gần đây La tiên sinh cũng đã sắp khôi phục hoàn toàn, vậy chúng ta bắt đầu công việc đi."
La Vô Thời: "Công việc gì?"
Anh Quan đẩy La Vô Thời đi ra ngoài.
Bên ngoài là một cái hành lang, cuối hành lang có một cánh cửa.
Phía sau cửa là phòng thí nghiệm sạch sẽ sáng ngời.
"La tiên sinh, anh có yêu cầu gì cũng có thể đưa ra, chúng tôi sẽ giúp anh tìm về, anh chỉ cần nghe lời, Khuyển Gia của chúng ta cũng sẽ không bạc đãi anh."
Khuyển Gia...... Khuyển Nha?
Bọn họ là người của Khuyển Nha!!
La Vô Thời đã hiểu: "Các người muốn số 28."
Lúc này La Vô Thời còn chưa có lấy tên cho thành quả nghiên cứu của hắn, chỉ là dùng mã số để xưng hô.
......
......
Ngày 26 tháng 4.
Mưa to liên tục hạ bốn năm ngày, toàn bộ thế giới gần như đều bịt kín một tầng sương mù.
Hoa Vụ dẫm lên lá khô ướt đẫm, xuyên qua rừng, lên một chiếc xe việt dã giấu ở sau lùm cây.
Trên ghế điều khiển là Độ Hàn.
Độ Hàn cũng không biết vì sao mình lại ở chỗ này......
Ba ngày trước, hơn nửa đêm cô đột nhiên xuất hiện ở trong phòng hắn, hỏi hắn có muốn đi lưu lạc với cô không.
Độ Hàn đương nhiên không muốn.
Nhưng mà......
Độ Hàn không muốn hồi tưởng, nói nhiều đều là nước mắt.
"Ưm ưm......"
Độ Hàn nhìn về ghế sau một cái.
Một người đàn ông da ngăm đen bị trói ở đằng sau, dáng người cường tráng.
Người này không phải ai khác.
Chính là Cách Jill tướng quân mà Ổ Đinh và Khuyển Nha đều muốn hợp tác.
Độ Hàn quay đầu nhìn Hoa Vụ đang cởi áo mưa: "Rốt cuộc là cô bắt lấy hắn như thế nào?"
Độ Hàn không có tham dự, hắn chỉ lái xe chờ.
Cô rời đi không bao lâu, trở về đã kéo theo người này trở về.
Hoa Vụ: "Đương nhiên là dựa vào thiên binh thiên tướng."
"Nói tiếng người."
"À, chú cảnh sát."
Đáy mắt Độ Hàn có chút kinh ngạc: "Cô cướp người từ trong tay bọn họ?"
"Trộm." Hoa Vụ lau nước trên tóc, "Bây giờ chắc là bọn họ đang tìm tôi khắp nơi đấy."
"???"
Cô làm như thế nào mà trộm được người đi từ trong tay cảnh sát?
Một người lớn như vậy!
Còn là nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của nước C.
Một phần tử khủng bố như Cách Jill, nhập cảnh phi pháp, Hoa Vụ có rất nhiều lý do để thuyết phục ông chủ Tần, bảo chú ta thông báo lên trên, phái người tới chặn gã lại.
Đến nỗi vì sao cô biết thời gian Cách Jill nhập cảnh......
Cô lấy lý do La Vô Thời ở trong tay cô, nói có thể đơn độc giao dịch với gã, chỉ cần có được La Vô Thời, gã sẽ có thể xây dựng đoàn đội của mình, căn bản không cần hợp tác cùng Ổ Đinh hay là Khuyển Nha.
Chưa đến lúc quan trọng, Khuyển Nha không có khả năng để La Vô Thời bại lộ ra ngoài.
Mà anh Quan hoàn toàn tín nhiệm cô, Hoa Vụ bảo gã chụp mấy tấm ảnh, phát mấy cái video, vậy còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô hoàn toàn có cơ hội thuyết phục Cách Jill.
Đương nhiên, cho dù Cách Jill thật bị cô thuyết phục, cũng sẽ không nói cho cô, khi nào gã sẽ nhập cảnh.
Mục đích Hoa Vụ làm như vậy, chủ yếu là thay đổi thời gian gã nhập cảnh, khiến gã cách xa người của Ổ Đinh hoặc là Khuyển Nha, để cô có thời gian bắt được gã.
Cô đưa ra một cái kỳ hạn, nếu Cách Jill có dã tâm, vậy sẽ nhập cảnh trước.
Cô chỉ cần mang theo người nằm vùng là được.
Có hào quang nữ chính của cô ở đây, thân là cảnh sát chính nghĩa, chẳng lẽ còn không bắt được một tên phần tử khủng bố?
Thời điểm bắt được gã, người của cảnh sát cũng ở.
Cho nên cô đành phải thừa dịp bọn họ không chú ý, mang theo Cách Jill chạy.
"Cô là cảnh sát nằm vùng?" Độ Hàn xem như nghe hiểu, khó trách Độ Bách kiên trì nói cô là người tốt, hắn vẫn luôn tưởng cô rót canh mê hồn gì đó cho Độ Bách.
Hoa Vụ sờ sờ mặt hơi ướt, "Không giống sao?"
Độ Hàn: "......"
Giống cái rắm!!
Làm gì có cảnh sát nằm vùng không tuân thủ quy củ giống như cô vậy, còn biến thái hơn cả người xấu!!
"Cho nên, rốt cuộc bây giờ cô muốn làm gì?"
Hoa Vụ quay đầu nhìn Cách Jill một cái, giọng điệu thâm trầm nói: "Thần minh vì con bạc tham lam mà mở yến tiệc, mỗi ly đều là rượu độc, chỉ có người được chúc phúc mới có thể may mắn thoát nạn."
Độ Hàn liếc mắt nhìn cô một cái, khóe môi giương lên một độ cong cổ quái, "Cô là thần minh?"
Hoa Vụ tay đặt ở ngực, hơi cúi người, "Tôi có thể là."
"......"
Thần kinh hả.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vé tháng nha các tiểu khả ái ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT