*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Độ Hàn đột nhiên nhìn qua, ánh sáng yếu ớt, hắn phảng phất như thấy trên mặt cô không có ý cười tốt đẹp.
Đáy lòng hắn cảnh giác lên: "Muốn giết tôi diệt khẩu?"
Hoa Vụ hơi kinh ngạc: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không phải loại người như vậy."
"......"
Độ Hàn cảm thấy lời này bản thân cô cũng không tin.
Quả nhiên cô vừa nói xong, cười khẽ ra tiếng, nhưng vẫn cường điệu một câu: "Yên tâm, tôi sẽ không diệt khẩu anh, tôi tin tưởng anh sẽ không nói bậy."
"Gì cơ?"
Hoa Vụ chỉ chỉ trên lầu.
Độ Hàn: "......"
Độ Bách ở chỗ này, đúng thật hắn không có khả năng làm cái gì.
Hơn nữa...... Độ Bách đối với cô, có vẻ như có một loại tín nhiệm kỳ quái nào đó, nó không cảm thấy cô là người xấu.
"Anh giúp tôi một việc nhỏ, vẽ bản đồ địa hình của vườn trà Bạch Sơn ra."
"......"
Đây là việc nhỏ?
Đây là việc bỏ mạng đó!
......
......
Ổ Đinh rất nhanh đã xác minh được tin tức Hoa Vụ nói kia, chắc chắn Cách Jill đang tìm nguồn cung cấp.
Nhưng mà Khuyển Nha bên kia cũng đã nhận được tin tức.
Bọn họ cùng liên hệ với Cách Jill, đến nỗi cuối cùng ai có thể đấu thầu thành công, đó cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh.
Hai bên vì chuyện này, hai ngày đánh một trận nhỏ, ba ngày đánh một trận lớn.
Hoa Vụ nhân cơ hội giả trang là đối phương, tố cáo cho bọn họ không ít sản nghiệp ngầm —— đều là tư liệu mà cô cực cực khổ khổ nằm vùng sưu tập được.
Hai bên đánh nhau nhảy lửa, đương nhiên đều tưởng là đối phương tố cáo.
Mà đối mặt với Ổ Đinh, Hoa Vụ luôn là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, giết người của Khuyển Nha không còn một manh giáp.
Hoa Vụ trái lại còn khiển trách những thuộc hạ khác của ông ta không biết cố gắng.
Cô bên này cực cực khổ khổ đánh hạ tới giang sơn, bên kia quay đầu đã vứt đi.
Làm đến mức Ổ Đinh muốn hoài nghi cô, lại cảm thấy dường như bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Lúc hai bên đấu võ, Ổ Đinh cũng suy nghĩ những cách khác, tranh thủ lấy nhiều ưu thế hơn, có thể nói hạng mục lớn này với Cách Jill.
Ổ Đinh vốn muốn dùng sản phẩm mới của La Vô Thời, hấp dẫn Cách Jill.
Cách Jill cảm thấy rất hứng thú, bọn họ đều đã sắp tới chuyện gặp mặt.
Nhưng đúng ngay lúc này, ai ngờ Cách Jill lại nói, Khuyển Nha bên kia cũng đưa ra sản phẩm giống thế, hơn nữa báo giá còn thấp hơn ông ta, gã muốn suy nghĩ kỹ lại.
Ổ Đinh nghe thấy tin tức này, thoáng cái đã bùng nổ.
Thứ mà La Vô Thời mới vừa làm ra, vì sao chỗ Khuyển Nha cũng sẽ có?
"Trước đó La tiên sinh đã sai người tung ra một ít ở trên thị trường, có thể là những cái đó không......"
La Vô Thời là trộm làm chuyện này.
Sau khi bị bọn họ phát hiện, đã ngay lập tức kêu dừng.
Hơn nữa lúc ấy, cũng không phải thành phẩm hiện tại.
Cho dù Khuyển Nha phát hiện, cũng không có khả năng làm ra đồ giống nhau như đúc.
Nhưng nếu trong tay Khuyển Nha không đó đồ, cũng không có khả năng có thể nói được chính xác như vậy.
Ổ Đinh suy nghĩ sâu xa một lát, cảm thấy chuyện này rất có thể vẫn là xuất phát từ trên người La Vô Thời, "Đi dẫn La Vô Thời lại đây."
"Vâng."
Ổ Đinh không chờ được người dẫn La Vô Thời tới, ngược lại nhận được tin tức, vườn trà Bạch Sơn bị người tập kích.
"La Vô Thời đâu?"
Cấp dưới báo lại, giọng đều hơi run run: "Lúc bọn em xông vào, phòng thí nghiệm đã bị nổ tung, người chạy ra đều nói chưa từng thấy La tiên sinh."
Phòng thí nghiệm bị nổ thành đống đổ nát.
Nếu La Vô Thời chưa có chạy ra, hiện tại chỉ sợ đã bị nổ thành mảnh nhỏ?
"Tìm!! Cho dù là cỗ thi thể cũng phải tìm ra cho tao!!"
Đầu kia đáp một tiếng, vội vàng đi đào đống đổ nát.
......
......
Vườn trà Bạch Sơn cách trấn Vân Hồ một đoạn, chỗ này xảy ra bắn nhau, người trấn trên hoàn toàn không nghe thấy.
Nhưng là khi một chiếc lại một chiếc xe cảnh sát hú hét đi về phía bên đó, kinh động không ít người của thị trấn.
"Vườn trà bên kia xảy ra chuyện gì?"
"Sao nhiều xe cảnh sát như vậy?"
"Gọi người, đi xem."
Tiền lãi mà vườn trà Bạch Sơn mang đến cho trấn Vân Hồ không ít, rất nhiều người trên trấn đều là đi theo trồng trà để giàu có.
Cho nên trong không ít người của thị trấn đều đổ xô chạy tới vườn trà Bạch Sơn.
Khi những người đó chạy tới vườn trà Bạch Sơn, có mấy chiếc xe xuyên qua mấy con hẻm không người, biến mất ở trong bóng tối.
Mấy chiếc xe này rất nhanh đã rời khỏi trấn Vân Hồ, hoàn toàn biến mất ở đường nông thôn bảy khúc tám vòng này, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
La Vô Thời phát hiện mình bị tròng bao tải cột lấy, có lẽ hắn đang ở trên xe, xóc nảy rất mạnh.
Hắn bị nhét ở trong không gian nhỏ hẹp, bởi vì xóc nảy, trên người nơi nơi đều bị đập đến phát đau.
Khi La Vô Thời sắp lại lần nữa ngất xỉu, xe ngừng.
Cốp xe được mở ra, La Vô Thời bị người kéo ra ngoài.
"Hình như tỉnh rồi......"
La Vô Thời vừa mới nghe thấy những lời này, cánh tay đã tê rần, ý thức dần dần rời xa.
Cậu thanh niên thu ống tiêm đã tiêm cho La Vô Thời lại, ngẩng đầu thì thấy có chiếc xe đang chạy về bên này.
"Chị Âm." Cậu thanh niên như con Husky, tung ta tung tăng chạy tới, giúp Hoa Vụ mở cửa.
"Chị đi lâu như vậy, em còn cho rằng chị thật sự làm phản, em biết mà, chị sẽ không tùy tiện làm phản!!" Cậu thanh niên phát biểu đầy nhiệt huyết bày tỏ nỗi nhung nhớ của mình dành cho cô.
Hoa Vụ trầm mặc, "Người đâu?"
"Ở bên kia." Cậu thanh niên lập tức dẫn đường: "Vừa rồi đã tỉnh, nhưng mà em lại đâm cho anh ta một mũi, trong khoảng thời gian ngắn chắc là không tỉnh đâu."
La Vô Thời được người thả ra khỏi vải bố.
Trên người hắn còn mặc một bộ quần áo bảo hộ màu trắng, có thể là bị lửa đốt, màu sắc hơi vàng khô.
Gương mặt kia ngược lại rất đoan chính, ẩn ẩn còn có vài phần soái khí.
"Đi lấy đồ ở cốp xe của chị lại đây."
"Vâng."
Cậu thanh niên mở cốp xe ra, thấy bên trong chỉ có một cái vali, hắn trực tiếp ôm cái vali lại đây.
Hoa Vụ mở cái vali ra, xách ra một cây gậy bóng chày ở bên trong.
Sau khi cái vali mở ra, những thứ khác nhìn không sót một cái gì.
Cậu thanh niên nhìn đồ ăn mừng ngày hội màu sắc rực rỡ trong vali, rơi vào im lặng.
Sao trong cốp xe của chị Âm lại có những thứ này?
Hoa Vụ cầm gậy bóng chày, vung qua vung lại, "Kéo anh ta ra ngoài."
"Chị Âm, chị muốn làm gì thế?" Cậu thanh niên do dự: "Chị muốn giết chết anh ta sao?"
"Đương nhiên không."
Cô muốn chấp hành kế hoạch A!
Không đánh gãy chân, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành không đủ hoàn mỹ!
......
......
Mười phút sau.
Cậu thanh niên cũng không đành lòng xem, chị Âm nhà mình không khác gì tên biến thái, đang dùng các loại dải lụa trói La Vô Thời thành một cái tạo hình kỳ quái.
"Chị Âm...... Chị như này là đang làm gì vậy?"
"Tặng người đương nhiên phải có tâm, quá tùy tiện sẽ không nhìn ra thành ý."
"......"
Hắn nhớ không lầm, người này là muốn bắt đi gặp Khuyển Gia?
Hoa Vụ đã trói gần xong, cô đứng dậy lùi lại, vòng quanh qua lại nhìn nhìn: "Có phải thiếu cái gì không?"
"Thiếu...... Cái gì?"
Hoa Vụ vuốt cằm suy tư, mười giây sau, cô vỗ nhẹ tay, "Chị biết rồi."
Cậu thanh niên nhìn Hoa Vụ lấy ra một thỏi son, tô má hồng ở trên mặt La Vô Thời, lại điểm một nốt ruồi mỹ nhân ở trên trán.
"Hoàn mỹ."
Cậu thanh niên: "......"
Cái mặt hoa* này, không khác gì chú hề cả.
*Mặt hoa kiểu trang điểm như mấy người trong kịch thời cổ Trung Quốc á, mà cỡ Hoa Vụ chắc cũng vẽ ra được mặt chú hề =))Hoàn mỹ ở chỗ nào chứ!
Sao chị Âm lại càng ngày càng biến thái rồi?
Hoa Vụ vỗ tay: "Được rồi, bỏ vào đi."
La Vô Thời lại lần nữa bị cất vào bao tải, Hoa Vụ còn thắt nơ con bướm cho miệng bao tải.
Cô vẫy vẫy tay, "Tặng lễ vật cho Khuyển Gia thôi."