Hoa Vụ lừa bên này xong, còn phải đi lừa anh Quan, để hắn mang tin tức này tới cho Khuyển Nha.
Chuyện này không nhanh như vậy, cho nên Hoa Vụ còn có thời gian chờ Độ Hàn lấy được thành quả nghiên cứu mới nhất của La Vô Thời.
Hai tuần sau, một quán bar.
Độ Hàn vào cửa nhìn quanh một vòng, ở trong đám nam nữ trẻ tuổi đang nhảy múa loạn xạ, tìm được người ngồi ở trong một góc, hắn đi về phía bên kia.
"Vì sao lại gặp ở chỗ này?"
"Chỗ nào chả giống nhau." Hoa Vụ ra hiệu cho hắn ngồi, "Thế nào?"
Độ Hàn lấy đồ từ dưới bàn lên.
Hoa Vụ ước lượng ở trong tay, không tính là nhiều, nhưng cũng đủ dùng.
Khoảng thời gian trước La Vô Thời còn bảo người đem đồ quăng vào trong thị trường thực nghiệm, nhưng hai tháng này, vẫn luôn không có động tĩnh.
Hoa Vụ hoài nghi La Vô Thời đã hoàn thành nghiên cứu của hắn, không biết là không tìm được cách sản xuất hàng loạt, hay là còn đang có kế hoạch khác.
Hoa Vụ cũng là rất bội phục La Vô Thời.
Có thể co đầu rụt cổ ở trong vườn trà Bạch Sơn lâu như vậy.
"Đủ không?" Độ Hàn hỏi cô.
"Có hơi thiếu, nhưng tạm chấp nhận được, dù sao cũng chỉ là hàng mẫu."
"......" Hắn vì lấy chút đồ này, phí không ít sức, vất vả lắm mới lấy được tới tay một chút như vậy.
Vườn trà Bạch Sơn phòng thủ càng nghiêm ngặt hơn trước đó.
"Cô muốn thứ này làm cái gì? Thứ này còn chưa có đưa vào sản xuất." Độ Hàn cũng lấy được một vài tin tức khác.
Hoa Vụ cảm thấy có chút hứng thú: "Còn chưa đưa vào sản xuất? Vì sao?"
"...... Nói gì mà chưa tới thời gian hoa nở." Độ Hàn nghe được một ít tin tức, nhưng hắn không quá rõ.
Hiện tại vừa lúc là mùa thu hoạch...... Trừ phi thứ này, không phải dùng biện pháp truyền thống để chế ra.
"Thời gian hoa nở......"
Cốt truyện từng nhắc tới, hẳn là một loại thành phần quan trọng nhất trong này, hoa nào đó —— nói chính xác, là thực vật nào đó.
Đoạn thời gian trước kỳ thật La Vô Thời không làm được bao nhiêu, ban đầu hắn đều giống một ký sinh trùng, chậm rãi như tằm ăn lên thế lực của Ổ Đinh, dùng 'Lan Hoa' khống chế người bên cạnh, dùng cho hắn.
Cho nên hẳn là sản lượng 'hoa' cũng không nhiều.
Hoa Vụ và Độ Hàn đợi ở quán bar một lát, hai người cùng nhau đi ra.
Không đợi Hoa Vụ nói chuyện, Độ Hàn trực tiếp vòng qua xe, ngồi lên ghế phụ.
"Anh làm gì?" Bảo ngươi lên xe sao? Ngươi cứ thế đã ngồi lên!!
Độ Hàn cài xong dây an toàn, "Đi thăm Tiểu Bách."
Hoa Vụ nghẹn lại: "......Tôi là tài xế của anh à?"
"Tôi cũng có thể lái." Độ Hàn hạ quyết tâm hôm nay phải đi thăm Độ Bách.
"......"
Độ Hàn có quyền thăm hỏi, Hoa Vụ cũng không thể ngăn cản hắn, cho nên cuối cùng là Độ Hàn lái xe trở về.
Trên đường Độ Hàn hỏi cô: "Cô cần dùng cái thứ kia làm gì?"
Hắn có một loại trực giác, Hoa Vụ bảo hắn đi lấy thứ này, tuyệt đối không phải muốn trộm bí phương.
"Để gia tăng thêm độ điên cuồng cho bữa tiệc ngày tận thế." Hoa Vụ cười một tiếng, "Hoan nghênh anh hùng gia nhập kế hoạch trò chơi."
"???"
Hai chữ 'anh hùng' này có liên quan gì tới cô?
Chơi đồ hả?
Độ Hàn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn vào mắt cô, không khác gì trước đó, chắc là không chơi đồ.
Nửa giờ sau, xe lái vào viện lớn.
Trước khi xuống xe, Độ Hàn hỏi cô: "Cô đối phó Khuyển Nha, hay là Ổ Đinh."
"Người trưởng thành, tại sao phải lựa chọn?"
Hoa Vụ ném xuống những lời này, đẩy cửa xe đi xuống.
Tiếp theo hắn liền nghe thấy cô hô một tiếng: "Tiểu Bách ơi, anh nhóc tới thăm tù."
Độ Hàn: "......"
Độ Bách mới vừa kết thúc huấn luyện, còn chưa có kịp tắm rửa đã chạy ra khỏi phòng, ghé vào trên ban công nhìn.
Thấy Độ Hàn thật sự bước xuống xe, không phải Hoa Vụ lừa cậu, lập tức phất tay: "Anh!"
Độ Bách chạy xuống tầng, giống như một con trâu con, vồ vào trong lòng Độ Hàn.
"Anh, em nhớ anh."
Độ Hàn nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cậu, "Làm sao lại thành bộ dạng này?"
Độ Bách kéo cổ áo, lau vết bẩn trên mặt và mồ hôi, "Mới vừa huấn luyện xong."
Lúc Độ Bách kéo quần áo lên, Độ Hàn thấy trên người em trai tăng lên không ít cơ bắp, cả người cũng có vẻ như đã cao lên rất nhiều.
Trước kia còn chỉ tới dưới ngực hắn, hiện tại đã sắp đến bả vai hắn.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, cũng không thể phủ nhận, Độ Bách ở chỗ này rất tốt.
Độ Hàn nhìn Hoa Vụ bên kia một cái, cô đứng ở trong viện, ngửa đầu nhìn không trung, trên mặt mang theo vài phần phiền muộn, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Anh, chúng ta lên tầng nói."
Độ Bách kéo Độ Hàn đi lên tầng.
......
......
Hoa Vụ không quấy rầy Độ Hàn thăm tù, chờ sau khi Độ Hàn rời đi, cô mới đi tìm Độ Bách.
Cô đã lấy các thứ ra, phân chia xong, giao cho Độ Bách: "Cầm hai thứ này, tìm cơ hội giao cho ông chủ Tần và anh Quan."
Lúc này, cô đã không thể tự mình đi tìm ông chủ Tần nữa.
Lỡ như bị người khác phát hiện, vậy rắc rối rồi.
"Vâng."
Độ Bách cất đồ đi.
"Vừa lúc ngày mai phải theo chân bọn họ đến Lệ Thành, em sẽ tìm cơ hội đem ra ngoài."
"Vất vả rồi, về sau chị sẽ bảo bọn họ phong cho nhóc một cái danh anh hùng nhỏ, nói không chừng còn có thể nặn cho nhóc một pho tượng."
Độ Bách: "......" Cũng không cần lắm, cậu không trẻ trâu như vậy.
Hoa Vụ bảo cậu đi nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị rời khỏi phòng thì Độ Bách lại gọi cô lại: "Em nghe bọn họ nói...... Chị và anh em...... Là cái loại quan hệ này, có phải thật không?"
"Trẻ con đừng có quản nhiều như vậy."
"Anh ấy là anh em, vì sao em không thể quản?" Độ Bách nhìn chằm chằm cô: "Có phải chị lừa gạt tình cảm của anh em không?"
Hoa Vụ: "???"
Trẻ con bây giờ đều nghĩ nhiều như vậy?
"Đi ngủ sớm một chút đi." Hoa Vụ mặt không biểu cảm đóng cửa lại.
Hoa Vụ xuống lầu phát hiện Độ Hàn còn chưa đi, dựa vào trên cột, nhìn sân đen nhánh.
Lúc này mọi người đều đã nghỉ ngơi, chỉ có hai người gác đêm, ngồi ở trên sân thượng đối diện hút thuốc.
Hoa Vụ đi đến bên cạnh Độ Hàn, "Còn muốn tôi đưa anh đi?"
Độ Hàn vẫn luôn suy nghĩ, câu nói 'người trưởng thành, vì sao phải lựa chọn' kia của Hoa Vụ, ý của cô là, cô phải đối phó cả hai người.
Cô đang mưu đồ gì chứ?
Hắn nhìn không thấu cô gái này.
Mỗi một chuyện cô làm đều được xưng chuyện xấu.
Nhưng vì sao cô lại muốn cho Độ Bách học học cách bảo vệ bản thân?
Độ Hàn nghĩ không rõ, cho nên ở lại, định hỏi thẳng.
"Cô đối phó Ổ Đinh và Khuyển Nha, là vì cái gì?"
Hoa Vụ: "Vì tình yêu và chính nghĩa."
Độ Hàn: "......"
"Tôi đang rất nghiêm túc hỏi cô."
"Tôi cũng đang nghiêm túc trả lời anh mà." Hoa Vụ nghiêng đầu, lại lặp lại một lần, "Vì tình yêu và chính nghĩa."
Độ Hàn: "......"
Hoa Vụ chỉ có một câu trả lời này.
Độ Hàn không lấy được đáp án khác.
Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng là Độ Hàn từ bỏ trước, "Mặc kệ cô vì cái gì, nhưng mà, cô muốn lấy sức của một người, lay động hai cái tập đoàn tội phạm đã chiếm cứ ở đây mấy chục năm...... Cô cảm thấy, cô có thể thành công sao?"
Hoa Vụ cười ra tiếng, "Vì sao tôi lại phải tự mình động thủ chứ?"
Trong đầu Độ Hàn hiện lên từng vụ việc đã xảy ra trước đó.
Người của Khuyển Nha đối đầu với người của Ổ Đinh, hàng hóa không tổn thất nhiều, nhưng người thì chết không ít......
"Độ tiên sinh, anh biết nhiều như vậy......" Hoa Vụ cố ý kéo dài giọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT