Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

"Mây đen." Độ Hàn chỉ vào bầu trời âm u ngoài cửa sổ.

"Trong lòng có trăng, chỗ nào cũng là cảnh đẹp." Hoa Vụ đã xuống, cô ra hiệu bảo hắn đừng có lên tiếng.

Cô bắt đầu kiểm tra xe đẩy.

Quả nhiên trước xe đẩy có máy nghe lén.

Hoa Vụ chỉ chỉ phía dưới, Độ Hàn tỏ vẻ đã biết, Hoa Vụ cười mở miệng: "Uống một ly?"

"Ừ."

[Cô không sợ bọn họ hạ độc?] Độ Hàn dùng điện thoại gõ chữ.

[Sao vậy được, tôi chính là công thần của bọn họ.] Hoa Vụ gõ mấy chữ như vậy, nhưng vẫn là kiểm tra xem rượu có nguyên vẹn hay không.

Xác định rượu không có bất kỳ dấu vết đã bị động qua gì, lúc này mới mở ra, lại cầm một cái ly trong vali của mình ra.

"......"

Cũng bị nghe lén rồi, còn công thần?

Hoa Vụ thuận miệng nói chuyện phiếm với Độ Hàn, vừa mở mâm đồ ăn trên toa ăn ra.

Mâm đồ ăn có đồ ăn tinh xảo, phía dưới còn có giá cắm nến vào ngọn nến.

Hoa Vụ quái đản nói: "Cuộc hẹn hò hôm nay của chúng ta có tài trợ."

Độ Hàn nói theo cô: "Em tức giận?"

Hoa Vụ: "Chỉ chút đồ như vậy đã muốn tống cổ em, bọn họ khinh thường em, hay khinh thường anh chứ?"

Độ Hàn giải thích: "Bọn họ chỉ là tìm anh có chút việc."

Hoa Vụ cười nhạo một tiếng, "Việc này chưa xong đâu."

Độ Hàn mở cái mâm cuối cùng ra.

"......"

"......"

Ô dù của người trưởng thành cũng đưa tới.

"Bọn họ ngược lại cũng không đến mức chu đáo như vậy." Hoa Vụ cười lạnh.

Độ Hàn đậy nắp lại, che cái thứ khiến người ta xấu hổ kia đi.

Hắn nhìn Hoa Vụ một cái, phát hiện cô ôm cái ly nhỏ uống rượu, căn bản không có chút thần sắc xấu hổ nào.

Hai người vừa nói chuyện, vừa dùng điện thoại giao lưu.

[Trước khi ngủ uống một chút, giúp dưỡng sinh, anh thật sự không uống?]

[Không uống.]

Hoa Vụ uống hết hơi nửa ly, cô buông cái ly xuống, dưới cái nhìn chăm chú của Độ Hàn, mở ra cái mâm vừa rồi ra.

Cô mở hộp bên trong ra, lấy ra hai cái, đẩy đến trước mặt Độ Hàn.

Độ Hàn mặt không biểu cảm nhìn cô.

[Tôi cảm thấy bọn họ sẽ rất biến thái mà kiểm tra, nếu bên trong không có thứ nên có......]

[Cô muốn tôi cùng cô?]

[Anh nghĩ nhiều, phòng tắm ở bên kia.]

[......]

Hoa Vụ ra hiệu cho hắn đi.

Độ Hàn: "......"

Độ Hàn chỉ máy theo dõi dưới xe đẩy.

Bọn họ lại không thể ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra chứ?

Hoa Vụ ý bảo hắn cứ đi, cô tới thu phục cái này.

......

......

Độ Hàn đứng ở trong phòng tắm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà chuyện đêm nay, chắc chắn là Ổ Đinh bày mưu đặt kế.

Ông ta đã biết hắn và Nguyên Âm ở bên nhau.

Nếu bị phát hiện sơ hở gì, muốn tiếp tục tìm cớ khác lấp liếm, sẽ càng khó.

Không chỉ có hắn phải xui xẻo, nói không chừng Nguyên Âm cũng bị xui xẻo.

Việc này liên quan đến an toàn của hai bọn họ.

Độ Hàn chậm rãi thở ra một hơi, kéo dây lưng của áo tắm dài ra.

......

......

Độ Hàn ra khỏi phòng tắm, phát hiện đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ còn lại đèn ở đầu giường sáng lên.

Trong phòng thỉnh thoảng có tiếng mập mờ vang lên.

Là truyền ra từ điện thoại của cô.

"......"

Không có tiếng đối thoại, chỉ là tiếng thở dốc bình thường, căn bản không nghe hiểu được là tiếng của ai.

Hoa Vụ ngước mắt nhìn hắn.

Ánh mắt Độ Hàn hơi lóe, theo bản năng tránh đi.

Hiện tại không khỏi quá xấu hổ.

Độ Hàn rũ mắt xuống, vòng qua mép giường, đi đến sô pha bên kia.

Sô pha bên này hoàn toàn không có ánh sáng, cảm giác xấu hổ khiến người ta khó chịu kia, dường như đã tiêu tan không ít.

Độ Hàn vừa mới thở phào, Hoa Vụ lại vẫy tay với hắn.

Độ Hàn hơi do dự, đứng dậy đi qua.

Màn hình điện thoại đã được gõ một hàng chữ.

[Bình thường anh mất bao lâu?]

Độ Hàn nhìn cô.

[Tôi cũng không thể bật một suốt đêm chứ?] Hoa Vụ mỉm cười, [Con người còn chưa có khỏe đến mức đó.]

Độ Hàn không để ý đến cô, trực tiếp trở về sô pha bên kia.

Ý chính là cô muốn bật bao lâu thì bật bấy lâu.

......

......

Tối qua Hoa Vụ thức đêm, không được ngủ ngon ngon, lúc dậy ngáp liên tục.

Cô thay xong quần áo đi ra, thấy Độ Hàn ngồi ở trên sô pha, không biết cô lấy được một đồng tiền xu từ chỗ nào, đưa cho hắn.

Độ Hàn: "......" Làm cái gì?

"Cả đêm không có chút huân chương thì không thể nào nói được mà." Hoa Vụ hạ giọng, chỉ chỉ chỗ cổ của cô, "Tự anh làm hai cái lên đi."

Độ Hàn: "......"

Cần thiết sao?

Hoa Vụ nhướng mày: "Muốn tôi giúp anh?"

Độ Hàn chờ Hoa Vụ thu thập xong, bọn họ cùng nhau ra cửa.

Ngoài cửa không nhìn thấy có người, nhưng mà để ngừa có người ở chỗ khác nhìn chằm chằm, cho nên bọn họ vẫn cùng nhau xuống tầng.

Vừa từ thang máy đi ra, Hoa Vụ đã thấy Ổ Đinh ngồi ở trong đại sảnh đọc báo.

"......"

Chậc chậc.

Xem ra hiện giờ cô rất quan trọng đấy.

Ổ Đinh sáng tinh mơ không ngủ được, chạy tới chặn cô.

Sau khi Hoa Vụ một lần nữa đánh giá được tầm quan trọng của mình, sửa sang lại quần áo, đi về phía bên kia.

Độ Hàn đẩy vali của cô, theo ở phía sau.

"Sếp, trùng hợp như vậy."

Ổ Đinh buông báo chí, "A Âm à, vừa vặn tới gặp một vị khách."

Ổ Đinh nhìn về phía sau cô một cái, "Khi nào mà Độ Hàn với cô lại ở bên nhau?"

"Chút chuyện nhỏ này đâu cần kinh động ngài chứ." Hoa Vụ ngồi vào đối diện Ổ Đinh, nhìn một cái về phía Độ Hàn bên kia: "Chơi chơi mà thôi...... Sếp không cho phép tình yêu văn phòng ư?"

Tình yêu văn phòng?

Ổ Đinh xoay chuyển từ này trong đầu một vòng, cười nói: "Vậy thì không, mấy người trẻ tuổi các cô thích chơi thì tôi có thể hiểu, nhưng mà không thể chậm trễ chính sự."

"Tôi chậm trễ chính sự khi nào?"

"......"

Đại khái là Ổ Đinh không bắt được lỗi, "Hôm nay cô sẽ trở về chứ?"

"Vâng, chuyện đã xong xuôi hết rồi."

Ổ Đinh lại hỏi vài câu râu ria rồi bảo Độ Hàn đưa cô đi ra ngoài.

Hoa Vụ tự mình lái xe, Độ Hàn bỏ vali vào cốp xe.

Cô mở cửa xe đi lên, nhắc nhở Độ Hàn: "Anh tự cẩn thận đi."

"Tôi biết rồi."

......

......

Hoa Vụ và Độ Hàn vừa mới ra khỏi cửa đã có người từ trên lầu đi xuống, nói nhỏ vài câu bên tai Ổ Đinh.

"Nói như vậy, hai người bọn họ là thật?"

"Không có phát hiện được chỗ nào không bình thường."

Ổ Đinh nhìn Độ Hàn đi vào từ cửa lớn, hắn rất xem trọng chàng trai này, nhưng chuyện hắn làm gần đây, rất khiến cho người ta nghi ngờ.

Chỉ là, nói bởi vì hắn ở bên Nguyên Âm, nên hành vi có chút kỳ quái...... Thì hơi gượng ép.

"Sếp."

Ổ Đinh không nói chuyện, đứng dậy đi về phía thang máy.

Mãi cho đế khi vào một gian phòng cho khách, lúc này Ổ Đinh mới lên tiếng: "Tiểu Hàn, cậu đi theo tôi cũng đã được một đoạn thời gian."

"Vâng."

"Tuy rằng tôi không phải người cổ hủ gì, nhưng là cậu thân là vệ sĩ bên cạnh tôi, lại liên lụy ở cùng một chỗ với Nguyên Âm, cậu muốn giải thích cái gì không?

Độ Hàn: "Cô ta uy hiếp tôi."

Ổ Đinh không nghĩ tới mình lại nghe được một đáp án như vậy: "Gì? Sao cô ta lại uy hiếp cậu?"

"Cô ta nói, cô ta biết người tôi muốn tìm ở nơi nào."

Lúc trước Độ Hàn hao hết tâm tư tiến vào, chính là vì có thể nhanh chóng tìm được Độ Bách.

Nhưng mà dù sao hắn cũng chỉ là một vệ sĩ, Ổ Đinh không có khả năng cố ý vì một vệ sĩ như hắn, đi tìm người nào đó.

Hắn đều lén tìm, nhưng cũng có một ít người biết.

"Cô ta còn uy hiếp cậu làm cái gì?"

"Hết rồi."

"Chỉ là vì lên giường với cậu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play