Ông chủ Tần đứng canh điện thoại, giống hệt như một tên ngốc si tình đang đợi điện thoại của bạn gái.
Gián điệp kia của hắn lại mất liên lạc!!
Lần hành động hôm qua rất hoàn hảo.
Bọn họ đã tóm được Hoả Bưu, một trong ba mãnh tướng dưới trướng Khuyển Nha ngay tại trận, lô hàng trong xe tải cũng bị tịch thu, bắt được cả người lẫn vật.
Ông chủ Tần hẳn nên vui vẻ, hẳn nên ăn mừng.
Nhưng bây giờ hắn lại không vui chút nào, cũng lo gián điệp của hắn có phải bị bại lộ rồi không.
Hắn đã hỏi qua, người của Mộc Thị đều đã trở lại.
Không có người phụ nữ nào đi cùng Mộc Thị, cho nên cô ấy không ở đó.
Bọn họ cũng đã phái người tới nơi xảy ra bắn nhau sau khi vụ việc kết thúc, chỉ tìm thấy thi thể của mấy tên buôn ma tuý, không nhìn thấy gián điệp của hắn.
......
......
Nhân vật chính được ông chủ Tần nhớ thương lúc này, đang theo dân làng xuyên qua rừng.
Xuyên qua rừng là có thể thấy một con đường đất thô sơ, vừa đủ để loại xe ba bánh này đi qua.
Hoa Vụ và Độ Hàn được đỡ lên xe ba bánh, bên ngoài chất một ít trái cây, hai người đàn ông khác ngồi ngoài cùng, trong tay đều cầm súng thô sơ tự chế.
Hoa Vụ ngồi tận trong cùng, không có nhiều chỗ lắm, cho nên Độ Hàn và cô gần như là dựa sát.
"Bọn họ chỉ có vài tên đó." Hoa Vụ đã quan sát nhóm người này: "Ngoại trừ hai khẩu súng thô sơ kia, hẳn là không có vũ khí nóng khác."
Độ Hàn ừ một tiếng.
"Lỡ có đánh nhau, anh cảm thấy anh có thể đánh được mấy tên?"
"......"
Độ Hàn liếc nhìn người bên ngoài, xe xóc nảy tạo ra tiếng động, Hoa Vụ lại dựa bên cạnh hắn, hẳn là không nghe thấy được.
Hắn nghiêng nghiêng đầu về phía Hoa Vụ, "Cơ thể tôi vẫn chưa có sức."
Hoa Vụ đối diện với tầm mắt của hắn, như thương xót mà vỗ vỗ cánh tay hắn, "Quả nhiên nữ chính chỉ có thể dựa vào bản thân."
Độ Hàn: "???"
Có thể đừng phát bệnh lúc này không?
Giây tiếp theo, Hoa Vụ liền nói: "Chúng ta cứ ngoan ngoãn chờ bị bán đi."
Độ Hàn: "???"
Mới vậy mà bỏ cuộc rồi?
Cô dựa vào bản thân, là dựa vào tự mình bỏ cuộc sao?
Hoa Vụ đột nhiên chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Ánh mắt Độ Hàn quét trên dưới cô vài lần, thật sự không hiểu bây giờ cô lại đang làm cái gì, đành phải mở miệng hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Cô gái đang nhắm chặt hai mắt, giọng điệu nghiêm túc: "Cầu nguyện."
"??" Cầu nguyện cái gì?
Hoa Vụ nhanh chóng giải thích nghi hoặc của hắn, "Hy vọng chúng ta không bị bán cho sếp cũ của tôi, nếu không thì xấu hổ lắm."
"......"
"Tôi nghe anh Thị nói, cô và Đan Hữu có thù oán?"
Đôi mắt Hoa Vụ sáng rực lên: "Sao thế, anh cũng có à?"
Giọng điệu đầy mong chờ kia, như thể chỉ cần hắn nói 'có', cô sẽ lập tức mời hắn gia nhập liên minh báo thù.
Trên mặt Độ Hàn không có chút cảm xúc nào: "Không."
Hoa Vụ khó nén thất vọng: "Đáng tiếc thật."
"......"
"Hai người đang nói gì thế?" Người đàn ông ngồi canh Hoa Vụ và Độ Hàn, thấy bọn họ thầm thì nửa ngày, hơi cảnh giác dò hỏi.
Hoa Vụ lập tức cười lên, chân thành nói: "Chỉ là sau khi chúng tôi rời đi, nhất định phải cảm ơn các anh đàng hoàng, nếu không nhờ các anh, chỉ sợ chúng tôi cũng không ra ngoài được."
Người đàn ông nghe Hoa Vụ nói rất có thành ý, hắn xua tay cười cười, vẫn là bộ dạng chất phác kia, "Thuận tay thôi, ai cũng có lúc khó khăn hoạn nạn, giúp đỡ nhau là việc nên làm."
"Ông anh thật có giác ngộ." Hoa Vụ giơ ngón tay cái lên: "Gặp được người tốt như anh, quả là phước ba đời. Cảm ơn thì nhất định phải có, không thì chúng tôi cũng thật quá bất lịch sự."
"Đâu có......"
Độ Hàn nghe Hoa Vụ không tiếc vàng* phun ra mấy câu khen nức nở, không nhịn được mà liếc nhìn hai người đàn ông kia.
*Vàng trong một chữ đáng ngàn vàng.
Cảm ơn đàng hoàng của cô......
Chỉ sợ là muốn các người mang đầu ra tế.
Xe ba bánh lắc lư đi hơn một tiếng, cuối cùng cũng đi đến đường cái bằng phẳng.
Xung quanh dần hiện lên vài toà nhà, ven đường cũng có người xuất hiện......
Hai người đàn ông ngồi canh bọn họ ở bên ngoài, sau khi có người xuất hiện, rõ ràng là càng theo dõi bọn họ sát sao hơn.
Nhưng Hoa Vụ mơ màng muốn ngủ, Độ Hàn rũ đầu, hai người cũng không nhìn ra bên ngoài.
Hai người đàn ông liếc nhau, đều không dám buông lỏng cảnh giác.
......
......
"Anh Thị, anh gọi em?"
Mộc Thị ngồi trên sô pha hút thuốc, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên là do cả đêm không ngủ, "Vẫn chưa có tin tức của Độ Hàn và Nguyên Âm?"
Hai ngày nay hắn lo sắp chết rồi.
Ăn cũng ăn không ngon.
Ngủ cũng ngủ không yên.
"Bọn em chỉ tìm được xe, không thấy người...... Hình như lúc bọn họ đuổi theo, bắn nhau, xe xảy ra tại nạn. Bọn em cũng không dám tới gần hơn, đám cớm trước đó còn ở đó."
Mày Mộc Thị đã nhăn lại thành hình chữ xuyên 川.
Buổi giao dịch hôm qua còn chưa hoàn thành, bọn họ tổn thất một đống hàng hóa, còn mất một khách hàng.
Bây giờ sếp đang xử lý chuyện này.
Kết quả Độ Hàn và Nguyên Âm lại mất liên lạc......
"Anh Thị, anh nói xem, chuyện này có thể...... với bọn họ không"
Đứa em trai kia của Nguyên Âm vẫn đang ở chỗ hắn, cả người của cô cũng ở đây, không có điểm khác thường nào, cô cũng không thể bỏ mặc bọn họ chứ?
Hẳn là đã xảy chuyện ngoài ý muốn nào đó......
Mộc Thị lắc đầu: "Có lẽ là không liên quan, Nguyên Âm và Độ Hàn cũng không biết địa điểm giao hàng cụ thể."
Hắn là người duy nhất biết được.
Nhưng hắn rất rõ, không phải mình tiết lộ tin tức.
Cho nên nhất định là nằm vùng phía Khuyển Nha gài vào bên cạnh sếp, không biết lấy được tin tức kiểu gì.
Cho là có thể đen ăn đen, kết quả đã làm áo cưới cho cảnh sát.
Mộc Thị lại hỏi: "Chuyện Hỏa Bưu bị bắt, là thật?"
"Là thật."
"Vậy cũng không tính là mất trắng nhiều hàng như vậy." Mộc Thị nói: "Anh còn phải qua chỗ boss một chuyến, việc bên này, chú xem rồi xử lý."
Mộc Thị vừa đến không bao lâu, còn chưa kịp giải thích rõ ràng, đã nhận được điện thoại, bảo hắn mau chóng tới chuộc người.
"Chuộc ai?"
"Độ Hàn và Nguyên Âm."
"???"
Lúc Mộc Thị đuổi đến, đã thấy Hoa Vụ đang ngồi trên ghế sô pha phong cách Châu Âu cổ điển, ăn salad, nhấp hớp rượu.
Độ Hàn không ăn, mặt không cảm xúc ngồi một bên nhìn.
Chuộc người?
Chuộc ai?
Bộ dáng như sắp lên làm bà chủ này của cô, còn cần phải chuộc à?
Ngược lại là đám trên mặt đất......
Mấy người đàn ông bị trói gô, bên cạnh còn có ông chủ · thật quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.
"Anh Thị......" Chủ câu lạc bộ đêm thấy Mộc Thị, nước mắt rớt thẳng xuống: "Ngài mau rước vị tiểu tổ tông này về đi, tôi thật sự không biết 'hàng' mà bọn họ nói sẽ là người của ngài."
"Hàng?"
Mộc Thị nghe được từ khoá.
Ông chủ giải thích qua một lần, cũng tỏ vẻ hắn thật sự không biết chuyện.
"......" Cô ta có thể bị bắt à?
Mộc Thị đi đến bên Hoa Vụ, "Sao lại thế này?"
"Xui xẻo thôi, đụng xe, các người còn không thèm phái ai tới tìm tôi, đêm hôm trời lại mưa, vất vả lắm mới tìm được vài hộ gia đình, ai ngờ......"
Hoa Vụ nhìn mấy người đàn ông trên mặt đất kia một cái.
Mộc Thị nghi ngờ: "Bọn họ bán được cô cơ à?"
Hoa Vụ ngoảnh về phía Độ Hàn rồi hất cằm, "Còn không phải do hắn bị côn trùng cắn, trúng độc, tôi mà mang theo hắn chạy thì rất phiền, chỉ đành để bọn họ đưa chúng tôi trở lại."
Mộc Thị: "......"
Hay cho câu đành phải để cho bọn họ đưa chúng tôi trở lại.
Hoa Vụ thở dài, "Anh nói xem có phải tôi nên đi lễ Phật không?"
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vé tháng nha các bảo bối ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT