Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.

Beta by DMP.

====

Hầm ngục.

Nói là hầm ngục, thực tế là đào một cái hầm dưới đất, bình thường dùng để giam một ít người phạm tội, hoặc là bắt được......

Bởi vậy cửa vào bẩn vô cùng, tất cả đều là máu.

Độ Bách bị thanh niên đưa tới đây, một cánh tay của cậu ta rũ xuống bên người, nhìn qua đã hoàn toàn không thể sử dụng.

"Có chuyện gì vậy?" Nhân viên vũ trang đứng canh ở cửa vào thấy lạ hỏi thanh niên.

"...... Thằng nhóc này chọc chị Âm tức giận, chị Âm bảo tôi ném nó tới hầm ngục, cho một bài học." Thanh niên cũng không ngờ, sáng tinh mơ đã thấy Độ Bách quỳ rạp trên mặt đất.

Hắn suýt chút nữa đã cho rằng nó đã chết......

Thanh niên cảm thán một tiếng, lại lần nữa may mắn không phải mình tìm xui xẻo, "Mở cửa ra đi."

Lúc đó có một người vừa mở cửa vừa hỏi: "Còn thở không?"

"Còn thở." Thanh niên nhốt Độ Bách xuống, sau khi đi lên, nói với những người khác: "Để nó ở bên trong, đừng cho nó ăn, ngày mai thả nó ra."

"...... Được."

Sau khi thanh niên rời đi, hai nhân viên trông coi đồng thời lắc đầu.

"Đứa bé kia rất thảm...... Trước đó không phải chị Âm rất thích nó sao? Luôn dẫn theo nó ra ngoài."

"Không biết điều chứ sao." Một người khác cười khẩy một tiếng.

Hai người khoá cửa hầm ngục lại.

Hầm ngục, ở dưới để không ít lồng sắt, hai trong số đó có người bên trong.

Thanh niên không để Độ Bách ở lồng sắt, dù sao chị Âm chỉ nói là dạy dỗ nó, lại không nói dạy cho chết.

Sau khi Độ Bách chắc chắn rằng cánh cửa bên ngoài đã được khóa và không có ai vào trong lúc này, cậu ta nghiến răng nối lại cánh tay bị trật khớp của mình.

Độ Bách bò dậy, đi đến một cái lồng sắt trong đó, hạ giọng, "Chị...... Chị còn ổn chứ?"

Quần áo trên người người phụ nữ bị xé rách gần như thành các mảnh vải, cô ta tự ôm chặt lấy mình, co mình trong góc.

Nghe thấy âm thanh, người phụ nữ đầu tóc bù xù, cả người lấm lem trong lồng giật mình, một đôi mắt đẫm lệ và tuyệt vọng lộ ra từ mái tóc.

Độ Bách chỉ là một đứa bé, người phụ nữ tuy rằng giật mình, nhưng không kêu lên.

Độ Bách lấy một ít thuốc từ bên trong quần áo: "Có ít thuốc, chị xem có thể dùng hay không."

Người phụ nữ như là đang xác định Độ Bách vô hại, một hồi lâu cô ta nhào tới: "Cứu...... Cứu tôi." Cô nói xong, lại đột nhiên nhìn sang bên cạnh: "Cứu anh ta...... Cứu anh ta, anh ta sắp chết."

Độ Bách nhìn người đàn ông trong một lồng sắt khác.

Cả người người đàn ông là máu, hai chân máu thịt lẫn lộn, hơi thở lúc này đã thoi thóp.

Độ Bách nhấp môi dưới, nghẹn ra tiếng: "Tôi...... Tôi không cứu được anh ta, tôi chỉ có thể cứu chị."

Độ Bách nhìn về phía cửa vào một cái: "Nếu chị còn muốn sống mà đi khỏi, báo thù cho bạn chị...... Chị phải làm theo lời tôi nói."

Người phụ nữ im lặng rơi nước mắt, cả người tựa như mất đi sức sống.

Tuy rằng người phụ nữ bị lăng nhục, nhưng tối hôm qua bị Hoa Vụ làm gián đoạn nên không gặp phải chuyện gì kinh khủng hơn, cô ta còn chưa đánh mất hy vọng.

Dưới sự khuyên bảo của Độ Bách, cuối cùng cô ta cũng có một chút phản ứng.

......

......

Hoa Vụ làm chút việc ở bên ngoài, để những người khác tạm thời không rảnh chú ý tới người trong hầm ngục.

Chờ ngày hôm sau Độ Bách được thanh niên mang ra, Hoa Vụ bị bộ dạng chật vật của Độ Bách làm kinh ngạc, hoài nghi có phải bản thân đã xuống tay quá nặng hay không.

Nhưng Độ Bách đợi mọi người đi khỏi, lăn một vòng ngồi dậy.

Hoa Vụ: "Nhóc biết diễn thật."

Độ Bách: "Trước kia thường xuyên bị đánh, quen rồi."

Hoa Vụ đưa đồ ăn cho cậu ta, Độ Bách cầm đồ Hoa Vụ đưa, ăn ngấu nghiến.

"Tôi đã đưa chìa khoá và dây thép cho cô ấy, cũng bảo cô ấy nguỵ trang thành dùng dây thép mở khoá." Quai hàm Độ Bách trực tiếp phồng lên: "Chị thật sự có thể cứu cô ấy ra ngoài?"

"Bạn nhỏ, sao lại là chúng ta cứu cô ta? Là cô ta tự chạy trốn, không liên quan tới chúng ta, nhớ kỹ."

"...... Ừm."

"Cô ta chạy được, đó là định mệnh sắp đặt cô ta có thể sống.

Nếu chạy không thoát, bị bắt lấy...... Cô ta có lẽ sẽ khai ra nhóc. Mà chị sẽ giết nhóc trước khi nhóc khai ra chị, nhóc nghĩ kỹ rồi chứ? Chắc chắn muốn cứu cô ta ra?"

Độ Bách gật đầu: "Chị cứu cô ấy, tôi sẽ tin tưởng chị."

"Được."

Hoa Vụ bảo cậu ta dưỡng thương cho tốt, sau đó cô rời đi, đến buổi tối mới trở về.

Hai ngày kế tiếp, Hoa Vụ đi sớm về trễ, Độ Bách bị bắt ở trong phòng 'dưỡng thương', cậu ta cũng không biết Hoa Vụ đang làm cái gì.

Cho đến một tối nọ.

Độ Bách nghe thấy bên ngoài xuất hiện tiếng cãi nhau kịch liệt.

Thậm chí còn nghe thấy được tiếng súng.

Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn qua đó, bao gồm hai người canh giữ ở hầm ngục kia.

Độ Bách rất muốn đi nhìn xem......

Nhưng cậu ta lại nhớ Hoa Vụ từng nói, cậu ta không thể rời khỏi phòng, chuyện này không thể có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ.

Cậu chỉ có thể mở cửa sổ ra, nhìn xung đột bùng nổ bên kia.

Cậu ta thấy Hoa Vụ và anh Quan từ nhà sàn đi ra, hiện trường cãi cọ ồn ào an tĩnh lại.

"Quậy cái gì?"

"Chị Âm! Thằng nhãi này trộm vàng thỏi của em!" Một tên cao to trong đó lập tức tiến lên.

"Ai mẹ nó lấy vàng của mày, mày đừng có ở đây bôi nhọ người khác."

"Tao bôi nhọ người khác? Bọn họ đều thấy, mày từng vào chỗ ở của tao, sau khi mày đi vào thì thỏi vàng liền mất, không phải mày thì là ai? Chị Âm, chị đến làm chủ cho em với, đó là vốn cưới vợ em tích cóp lâu như vậy, thằng nhãi này suốt ngày cá cược ngoài kia...... Chắc chắn là nó trộm."

"Tao mẹ nó......"

Hai người nói nói lại đánh nhau.

Đám người xung quanh tản ra, tạo không gian lớn hơn cho bọn họ, thậm chí có người bất đầu hô hào cổ động.

Hoa Vụ lấy súng ra, bắn hai phát về phía hai người kia.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

"Chỉ vì việc nhỏ thế này? Các chú đứng đây quậy?" Hoa Vụ xách súng, tầm mắt đảo qua bọn họ: "Trong đầu các chú chứa cái gì vậy? Bã đậu sao?"

"Chị Âm, chuyện này......"

"Các chú không có chuyện gì làm sao? Giải tán hết đi!"

Đám người vây xem bắt đầu tản ra.

Nhưng hầu hết mọi người đều ở lại cách đó không xa hóng hớt.

......

......

Độ Bách nhìn Hoa Vụ bắt đầu 'thẩm tra xử lí' thỏi vàng mất tích, một người không thể chứng minh mình trong sạch, một người cũng không thể chứng mình thỏi vàng thực sự là bị đối phương trộm đi.

Hoa Vụ tựa như có chút bực bội, vài lần nâng súng, tưởng như sắp giết bọn họ đến nơi, rất có bộ dáng 'không còn khổ chủ và nghi phạm, vậy việc này liền được giải quyết một cách hoàn mỹ'.

"A Âm." Anh Quan trong khoảng thời gian này đã quen với việc vị trợ lý đắc lực này hay nổi điên, muốn dùng biện pháp nguyên thuỷ đơn giản nhất xử lý mấy tên đàn em không hiểu chuyện, "Để anh xử lý cho."

"Chuyện lúc tối......"

"Em mau đi nghỉ ngơi đi." Anh Quan có hơi nghi ngờ vị trợ lý đắc lực này của hắn, có phải đầu óc không quá bình thường hay không.

Anh Quan cảm thấy Hoa Vụ càng ngày càng dễ mất khống chế.

Nhưng cô làm việc đúng là rất tốt......

Anh Quan lại cảm thấy mình nên quan tâm cấp dưới của mình đàng hoàng.

Hôm nào tìm bác sĩ cho nó vậy......

Anh Quan bảo Hoa Vụ đứng sang một bên, hắn tới xử lý chuyện này.

Anh Quan còn chưa xem xét rõ ràng manh mối, liền có người vội vàng chạy tới, "Anh Quan...... Anh Quan không ổn rồi, phóng viên kia chạy rồi!!"

Anh Quan: "Cái gì?"

"Phóng, phóng viên chạy rồi."

Hoa Vụ ngồi ở trên ghế, mắt nheo lại, giọng nói rất bĩnh tĩnh, thậm chí hơi mang ý cười, "Chạy? Chạy như thế nào? Không phải mấy cậu canh giữ chỗ đó sao? Cô ta là do chuột biến thành, đào được hang hay sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play