Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Umei.

Beta by DMP.

====

"Chị không sợ tôi nói cho người khác sao?" Độ Bách đổi chủ đề.

"Nói cái gì cho người khác? Chị đây nằm vùng à?" Hoa Vụ cười hỏi: "Lời nhóc nói, ai tin đây?"

Độ Bách: "......"

Độ Bách nắm túi nilon, đại khái hiểu được chênh lệch giữa mình và cô.

Cô là tâm phúc bên cạnh anh Quan kia, tâm trạng cô không tốt nên giết một tên đàn em, anh Quan còn phải vỗ tay nói giết rất hay.

Độ Bách có lẽ là đang tự hỏi, Hoa Vụ rốt cuộc là người tốt, hay người xấu.

Mãi cho đến khi sắp đến Bình Cốc thôn, Độ Bách mới hỏi: "Chị...... Muốn tôi làm cái gì?"

"Cậu muốn cứu vớt thế giới này không?"

"???"

Đèn pha chiếu sáng con đường phía trước, trạm gác cổng thôn ở cách đó không xa, Hoa Vụ giảm tốc độ xe, nghiêng đầu nhìn cậu, "Chúng ta có lẽ có thể trở thành anh hùng."

"???"

Độ Bách mười ba tuổi cũng biết mình đã đủ lớn, sẽ không có phát ngôn trẻ trâu nào.

Sao cô lại thế này?

Hơn nữa thân là nằm vùng, loại chuyện này không nên bảo mật sao?

Vì sao lại cho cậu ta biết?

Độ Bách hoài nghi cô cố ý diễn kịch, muốn lừa mình làm chuyện gì xấu......

Xe tới gần trạm gác cổng thôn, Độ Bách rất hiểu chuyện ngậm miệng, không nói chuyện nữa.

Xe Hoa Vụ bị ngăn lại, nhân viên vũ trang làm nhiệm vụ tiến lên kiểm tra.

Cô lái chiếc xe này ra ngoài, bọn họ cũng đều biết, theo lý thuyết là không nên kiểm tra cô.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chị Âm, có người mò vào trong thôn." Người làm nhiệm vụ nói.

"Người nào?"

"Hình như là phóng viên gì đó, có điều đã bị bắt lại. Anh Quan dặn chúng em kiểm tra cẩn thận một chút...... Chị Âm, xin lỗi."

"Không có gì."

Cô dựa vào cửa xe chờ bọn họ kiểm tra, phóng viên...... Phóng viên chạy đến chỗ này làm cái gì? Lá gan lớn như vậy? Sống sót không tốt sao?

Chờ kiểm tra xong, Hoa Vụ lại lên xe, lái về phía nhà sàn anh Quan ở.

Đất trống chỗ nhà sàn đốt lửa trại, âm thanh rất ồn ào.

Hoa Vụ xuống xe liền nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai.

"Chị Âm đã về."

Cậu thanh niên tung ta tung tăng lại đây mở cửa.

"Đưa cậu nhóc này về phòng trước đi." Hoa Vụ chỉ vào Độ Bách, "Đừng để nó ra ngoài."

"Được rồi."

Cậu thanh niên kéo Độ Bách đi.

Hoa Vụ lấy súng trong xe, cài ở thắt lưng, xuyên qua đám đông hỗn loạn, đi về hướng nhà sàn của anh Quan.

Đứng ở bậc thang, có thể thấy cảnh tượng giữa đám đông kia.

Tổng cộng có hai người, một nam một nữ.

Nam nằm trên mặt đất, không biết còn sống không.

Nữ......

Hoa Vụ thu tầm mắt, vào phòng, "Hai người kia là thế nào?"

Anh Quan uống trà bên trong, thấy Hoa Vụ trở về, cười ha hả vẫy tay, "Hai đứa phóng viên, cũng không biết làm sao lại mò được đến đây, lá gan rất lớn đấy. Chuyện của em làm thế nào rồi."

Hoa Vụ dường như hơi không kiên nhẫn, nói với người bên cạnh: "Bảo bọn họ đừng làm ồn nữa, im lặng chút đi."

Người nọ nhìn anh Quan một cái.

Anh Quan quan sát Hoa Vụ một lát, "Tâm tình không tốt? Không sao, đã muộn thế này rồi, nhốt người lại trước đi."

"Vâng."

Sau khi người nọ rời khỏi đây, bên ngoài rất nhanh đã yên tĩnh.

Hoa Vụ: "Việc đã làm thỏa đáng, bọn họ nói là chúng ta ăn phần trăm quá nhiều, thiếu nợ cờ bạc, tự tìm được một nhà cung cấp, có thể lấy nhiều tiền hơn. Người nọ rất có thể là người của Ổ Đinh."

"Đệt...... Ổ Đinh bây giờ đã muốn duỗi tay lên địa bàn chúng ta rồi."

"Chuyện này anh xem có nên nói cho Khuyển Gia không?"

"Chuyện này khoan hãy nói." Anh Quan lo lắng cho địa vị của mình: "Nếu để Khuyển Gia biết, anh đến chút việc nhỏ này cũng làm không xong, chắc chắn sẽ không vui."

Hoa Vụ nói xong với anh Quan, từ bên trong đi ra, người bên ngoài đã tản đi, chỉ còn lửa trại chưa tắt, cùng với vết máu loang lổ trên đất.

Hoa Vụ xuống bậc thang, đi về chỗ của mình.

......

......

Đoàng ——

Anh Quan nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nháy mắt với tâm phúc.

Tâm phúc lập tức đi ra ngoài xem một chút, sau khi về sắc mặt cổ quái mà đáp: "Là chị Âm...... Có người từ địa lao ra, đụng vào chị ấy."

Quan ca nhíu mày: "Gần đây sát tâm của nó có phải quá nặng hay không?"

Bây giờ anh Quan đã hoàn toàn không nghi ngờ cô.

Làm gì có nằm vùng nào mà biến thái như vậy?

Tâm phúc nói: "Có thể là hôm nay chị Âm bị chọc giận ở ngoài?"

Cô không vui, ai đụng phải thì người đó xui xẻo.

Quan ca lại nghĩ đến hôm nay cô đã xử lý công việc thỏa đáng, "Quên đi, kệ nó. Dặn những người khác cẩn thận một chút, đừng trêu chọc nó là được."

......

......

Hoa Vụ hoàn toàn không thấy mình làm sai cái gì, chỉ cần cô biến thái hơn bọn họ, điên hơn bọn họ, thì cô liền vô địch.

Bây giờ cô là nằm vùng của chính nghĩa, người ở đây, không mấy ai là vô tội.

Cho nên giết thêm một đồng đội tạm thời, là vì dân trừ hại, làm suy yếu lực lượng địch.

Cái này gọi là lấy đồng đội tế trời, pháp lực vô biên.

Cậu thanh niên rúc ở cửa, ánh mắt nhìn Hoa Vụ đều lộ ra sự sợ hãi: "Âm, chị Âm......"

Chị Âm đáng sợ hơn trước rồi!

Tính tình khó đoán hơn, một lời không hợp trực tiếp kéo người đi tế trời.

Hoa Vụ liếc hắn một cái, "Sao còn chưa đi ngủ?"

Cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm, lập tức lui ra: "Em đi đây."

"Nhân tiện gọi Tiểu Bách đến đây."

"A...... Đã muộn thế này." Cậu thanh niên không biết nghĩ đến cái gì, "Chị Âm, thằng bé còn nhỏ......"

"Nhỏ gì mà nhỏ, chị đây cũng chưa ngủ, nó ngủ cái gì, đi!"

"A a a......"

Thanh niên nhanh như chớp đi gọi Độ Bách.

Đạo hữu chết bần đạo không chết*! 死道友不死贫道

*bạn chết nhưng tôi không chết.

Chỉ là cảm thấy đáng thương cho đứa nhỏ như Độ Bách, cũng không biết chị Âm lại muốn lăn lộn thằng bé như thế nào, còn may...... Còn may mình không bị chị Âm nhắm đến.

Độ Bách còn chưa ngủ.

Lúc nãy tuy hắn không nhìn thấy cái gì xảy ra, nhưng hắn nghe thấy tiếng.

Cái kiểu hét thảm thiết này với tiếng xôn xao của đám đàn ông......

Độ Bách vào nhà, thấy Hoa Vụ rửa tay, hắn đứng cạnh cửa, rầu rĩ hỏi: "Chị gọi tôi?"

"Đóng cửa."

"......"

Độ Bách đóng cửa lại.

Hoa Vụ đứng bên cửa sổ, hai mắt nhìn ra ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại.

"Tôi có thể tin tưởng cậu không?"

Độ Bách khó hiểu nhìn về phía cô: "Tin tưởng tôi?"

"Việc tôi phải làm, rất nguy hiểm." Hoa Vụ nói: "Nếu cậu quyết định tham gia với tôi, vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bắt đầu huấn luyện cậu, về sau cậu sẽ giúp tôi làm nhiều việc mà tôi không tiện ra mặt."

Cô cần một người có thể dùng.

Những người bên cạnh nguyên chủ này, đều là một đám cặn bã, căn bản không thể trọng dụng.

Ngược lại đứa trẻ này, tình huống lúc ấy như vậy, nó còn có thể bình tĩnh mà nghĩ cách chạy trốn.

Mặc dù biết bị bọn họ phát hiện, cũng có dũng khí lao ra.

Đối mặt với hai con chó săn được huấn luyện tốt, cũng không muốn từ bỏ hy vọng sống.

Nó còn hữu dụng hơn mấy người này.

Độ Bách: "Giết người sao?"

"Loại chuyện này, không tới phiên nhóc."

"......"

Độ Bách rũ đầu, không đáp lại Hoa Vụ ngay.

Cậu ta không biết có nên tin tưởng cô không.

"Cô...... Nếu cô có thể cứu hai người vừa rồi, tôi...... Sẽ tin cô là người tốt." Cậu ta cũng cần cái gì đó thúc đẩy, để bản thân có thể đưa ra quyết định.

Hoa Vụ im lặng, "Tôi chỉ có thể cứu một."

"Hai."

"Bạn nhỏ à, người đàn ông kia chạy không được, anh ta là trói buộc, nếu cứu cả anh ta, ngược lại còn hại chết người còn lại." Hoa Vụ thản nhiên nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu phải học được cách lựa chọn lấy hay bỏ."

"......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play