"Chị Âm...... Chị Âm giơ cao đánh khẽ, bọn em biết sai rồi......"
"Chị Âm tha mạng."
"Chị Âm bọn em biết sai rồi, lần sau bọn em không dám nữa."
Trong căn phòng bừa bộn, mấy người đàn ông mặt tái mét quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
"Không phải chị không buông tha cho các chú." Hoa Vụ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Là chuyện các chú làm, anh Quan đã biết, anh Quan rất tức giận, chị chỉ thay anh Quan tới xử lý chuyện này thôi."
Một người đàn ông trong đó bò đến trước mặt Hoa Vụ, bắt lấy giày của cô, "Chị Âm, chị nói đỡ với anh Quan một tiếng, bọn em thật sự biết sai rồi, cái gì bọn em cũng nghe chị."
"Cái gì cũng nghe chị à?"
"Vâng vâng vâng......" Người đàn ông liên tục gật đầu.
Hoa Vụ: "Các chú chỉ là đám bỏ đi, đánh nhau cũng chỉ có thể tặng mạng cho người ta, chị giữ các chú lại làm gì?"
Người đàn ông than thở khóc lóc, "Bọn em cũng không dám nữa, tất cả là do Hồ Tam Nhãn...... Là nó nói nó lấy hàng cho bọn em. Chỉ lấy của bọn em hai phần, thấp hơn rất nhiều so với phía Khuyển Gia, bọn em thật sự thiếu tiền, liền bị ma quỷ ám ảnh bí quá hoá liều trộn lẫn để bán, chị Âm, nói anh Quan tha bọn em lần này đi."
Bọn họ cũng sợ.
Nhưng bọn họ thua bài bạc quá nhiều.
Bên phía Khuyển Gia bọn họ không ăn được bao nhiêu.
Bọn họ chỉ muốn vượt qua giai đoạn khó khăn này, cũng không trộn lẫn bán được bao nhiêu, ai ngờ lại bị phát hiện.
Hoa Vụ: "Chú nói ai?"
Mặt người đàn ông đầy nước mắt nước mũi, nghe thấy Hoa Vụ hỏi chuyện, hắn hơi ngơ ngác.
Ai cái gì......
"Lúc nãy chú nói ai lấy hàng cho chú?"
"Hồ...... Hồ Tam Nhãn."
"Chính là tên mà trên tay có xăm một con mắt dị dị đó sao?"
"Đúng...... Chính là nó." Người đàn ông nuốt nước bọt: "Chị Âm, chị cũng biết nó sao?"
Hồ Tam Nhãn tên ban đầu là Hồ Tam Nghiêm, bởi vì cánh tay xăm con mắt kia, bị người ta đùa là Hồ Tam Nhãn, sau nhiều người gọi như vậy, liền trở thành tên của hắn.
Mà người này......
Là người của La Vô Thời.
Bây giờ La Vô Thời hẳn là còn đang nỗ lực nghiên cứu 'tác phẩm mới' của hắn dưới sự trợ giúp của Ổ Đinh.
"Hàng nó đưa các chú, còn không?"
"...... Không, không còn." Người đàn ông nói xong, lại nghĩ đến gì đó, "Còn...... Còn một ít!!"
Hắn bò dậy, lục tung tủ tìm một hộp đựng trà, lấy một cái túi ra khỏi đó, "Còn một ít này, cái này...... Cái này không gây nghiện lắm, hơn nữa hiệu quả rất tốt."
......
......
Hoa Vụ với Độ Bách đi ra khỏi phòng, rời khỏi con hẻm.
Ở con hẻm đối diện, có hai thanh niên đi hướng ngược lại.
Một thanh niên tóc xanh trong đó nói: "Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?"
Nam sinh bên cạnh kéo mũ áo hoodie lên, cả khuôn mặt đều giấu dưới mũ, giọng hắn khàn khàn đáp lại một tiếng: "Ừm......"
"Tiểu Bách em ấy......" Thanh niên tóc xanh nói: "Em ấy rất thông minh, chắc không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cậu đi vào thì không chắc có thể đi ra."
"Hơn nữa...... Hơn nữa nhỡ đâu Tiểu Bách thật sự......" Thanh niên tóc xanh không dám nói từ 'chết', "Cậu lại rơi vào đó, cũng chẳng được gì. Tiểu Bách cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu? Cậu nghĩ lại đi, đừng làm thế, chúng ta nghĩ cách khác."
"Cậu còn có cách gì?"
"......"
Thanh niên tóc xanh nghẹn lại.
"Tôi nhất định phải tìm được em ấy."
Thanh niên tóc xanh sốt ruột đến nỗi dậm chân, "...... Cậu tại sao lại không nghe tôi khuyên chứ, cậu mà chết là tôi không nhặt xác cho đâu!!"
......
......
Hoa Vụ xử lý xong chính sự, những người này có người biết Hồ Tam Nhãn, có người không, nhưng người được miêu tả, hẳn là hắn.
Sau khi trời tối, Hoa Vụ dẫn theo Độ Bách tìm được khách sạn trên tấm card kia.
Cô để Độ Bách chờ ở ngoài, chờ cô lấy được số phòng, lại bảo cậu ta lấy phòng đối diện.
Nơi này chỉ cần bạn có tiền, căn bản sẽ không xem giấy tờ của bạn.
Hoa Vụ nằm trong phòng mà Độ Bách lấy, bảo Độ Bách đứng ở cửa giám sát bên ngoài.
21:00
Độ Bách gọi Hoa Vụ đang nhoài người trên giường nghịch điện thoại: "Có người ở đối diện."
Hoa Vụ đứng dậy, nhìn qua mắt mèo.
Người đàn ông đối diện mặc quần áo hoa hòe loè loẹt, trên người đeo không ít trang sức, giống như Ngưu Lang* trong hộp đêm vậy.
*trai bao.
Hắn gõ cửa không ai mở, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, vừa thấy cửa đối diện liền quay đầu đến gõ cửa.
Hoa Vụ chờ hắn gõ mấy cái, mở cửa ra.
"Còn rất cảnh giác."
Hoa Vụ ra hiệu cho hắn tiến vào.
Hắn đi vào thì thấy Độ Bách, "Thằng nhóc này......"
Hoa Vụ không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi: "Lão Bàn chết rồi phải không?"
"...... Nếu ông ta còn sống, cô cũng không cần liên hệ tôi." Tần lão bản cầm lấy một chai nước uống hai hớp, "Trước kia Lão Bàn dặn dò tôi, nếu ông ta chết, khả năng sẽ có người liên hệ tôi."
"Lâu như vậy vẫn chưa thấy ai liên hệ với tôi, tôi còn tưởng rằng sẽ không có ai liên hệ tôi cơ."
Nguyên chủ xác thật không liên hệ.
Bởi vì lúc đó, cô ấy không hề gặp Lão Bàn, không lấy được phương thức liên hệ mới.
"Ông là người bên cảnh sát?"
"Không tính, người ngoài biên chế thôi." Tần lão bản nói: "Cô yên tâm, Lão Bàn cũng tin tôi, cô còn nghi ngờ tôi?"
"Lòng người khó dò, nên cẩn thận một chút."
"......" Ông chủ Tần kéo ghế dựa qua ngồi xuống: "Lần này cô tìm tôi có chuyện gì? Cậu nhóc này...... Có thể tin được không?"
Độ Bách đứng cạnh cửa: "......"
Người này đang làm gì?
Lão Bàn lại là ai nữa?
Hoa Vụ nói không sao, không cần để ý cậu ta, nói thẳng vào chuyện: "Mấy ngày nay có một khách hàng lớn từ thành phố Z, Khuyển Nha muốn tạo điều kiện cho lần hợp tác này."
"Bao giờ?"
Hoa Vụ lắc đầu: "Không biết. Trước tiên tôi cần ông điều tra rõ người mua này là ai."
Ông chủ Tần: "Cái này không thành vấn đề."
Hoa Vụ bàn xong chính sự với ông chủ Tần, cô lại đem gói hàng trước đó ra: "Đây rất có thể là một loại ma túy kiểu mới, ông lấy về kiểm tra một chút."
Ông chủ Tần duỗi tay muốn lấy đồ đi.
Hoa Vụ đè lại, mỉm cười, rút ra một cái túi từ bên cạnh, chia cho hắn một chút.
Thật sự là · một chút.
"???" Hắn từng thấy ai keo kiệt như vậy!!
Hoa Vụ lấy phần còn lại, cũng đương nhiên nói: "Tôi vẫn còn dùng."
......
......
Hoa Vụ và Độ Bách rời khỏi khách sạn trước, đêm nay bọn họ còn phải về Bình Cốc thôn.
Hoa Vụ phụ trách lái xe, Độ Bách ngồi trên ghế phụ, ôm túi hoa quả kia trong ngực.
Sau khi rời khỏi thành thị, đèn hai bên đường dần biến mất, chỉ còn lại rừng cây bát ngát, cùng với mấy chiếc xe lâu lâu chạy qua.
"Hôm nay sao không chạy?"
Độ Bách: "Quả nhiên chị đang đợi tôi chạy."
Hoa Vụ cười một tiếng, "Nhóc rất thông minh."
Độ Bách vò túi nilon phát ra tiếng loạt xoạt.
Lúc thì cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì lại nhìn vào trong túi trái cây, giống như một đứa trẻ mắc chứng tăng dộng.
Cuối cùng Độ Bách cũng lên tiếng: "Người lúc nãy...... Cô là nằm vùng sao?"
Cậu không còn là trẻ con, nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì.
Cậu cho rằng cô là một người xấu......
"Bạn nhỏ, biết quá nhiều sẽ bị diệt khẩu nha."
Độ Bách: "Tôi đã mười ba tuổi."
"Dưới 18 tuổi, đều là bạn nhỏ đấy." Hoa Vụ giờ đã là bạn lớn, có cảm giác rất ưu việt.
Độ Bách nhíu mày, rất bất mãn với cách xưng hô bạn nhỏ này: "Anh trai tôi còn không gọi tôi như vậy."
"Nhóc còn có anh trai à?"
Độ Bách dường như nhận ra mình lỡ lời, đột nhiên ngậm chặt miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT