Ngày hôm sau Hoa Vụ bị đánh thức, bên ngoài hỗn loạn.
Cô ngồi dậy liền nhìn thấy một con rắn lớn có hoa văn trên mặt đất......
Đm!
Nơi này cũng quá không có cảm giác an toàn!
Hoa Vũ mặt không cảm xúc bắt rắn, xách nó đi ra ngoài, có mấy chiếc ô tô đậu ở chỗ đất trống, xuất hiện thêm một vài người được vũ trang không thuộc về nơi này, ở xung quanh canh gác.
"Chị Âm." Cậu thanh niên vòng qua từ bên cạnh, "Chị Âm, chị bắt rắn ở đâu đó?"
"Trong chăn." Hoa Vụ ném con rắn vào trong tay cậu thanh niên: "Có chuyện gì vậy."
Cậu thanh niên luống cuống tay chân, suýt chút nữa bị rắn cắn, "Tiểu Khuyển Gia...... Sáng sớm đã tới."
"......"
Tiểu Khuyển Gia chính là Đan Hữu, con trai Khuyển Gia, người nối nghiệp sau này, hắn tới thì gần như là đại diện cho Khuyển Gia......
Anh Quan đang tiếp đãi Đan Hữu.
Lúc này cũng không gọi người khác vào, cho nên những người khác cũng không biết được tình hình bên trong như thế nào.
Hoa Vụ bảo cậu thanh niên mang ghế dựa tới, cô ngồi ở cửa ăn bữa sáng, nhân tiện quan sát bên kia.
"Chị Âm, chị nói, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"
"Khó nói." Cô không nghĩ tới người bên trên tới nhanh như vậy, nếu như có người hãm hại anh Quan, vậy đúng là hơi khó xử lý.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hoa Vụ lười động não.
Cô quyết định nếu như có biến thì cô liền trực tiếp đổi cấp trên.
Đổi chủ khá dễ.
Nằm vùng ưu tú là phải biến đổi linh hoạt, không được cứng nhắc.
Nói xong, Hoa Vụ lại liếc nhìn hắn một cái: "Nhưng cậu có thể yên tâm, cho dù bên trong có đấu đá gì, cũng không đấu đá đến trên người tiểu lâu la như cậu."
Cậu thanh niên · lâu la: "......"
Giống như được an ủi, nhưng lại không được an ủi hoàn toàn.
......
......
Một giờ sau, nhà sàn của anh Quan, có một thanh niên bước ra từ bên trong, mặc áo sơ mi hoa hoè loè loẹt, cả người nhìn qua rất không chững chạc.
"Anh Quan, chuyện này giao cho anh đi làm."
"Tiểu Khuyển Gia yên tâm." Anh Quan tiếp đãi cẩn thận, đưa tiểu Khuyển Gia lên xe.
Chờ xe đi hẳn, tươi cười trên mặt anh Quan từ từ lạnh xuống.
Hoa Vụ đứng dậy đi qua: "Anh Quan, tình hình sao rồi?"
Anh Quan thở dài một hơi, "Chuyện kia hẳn là sẽ không làm phiền chúng ta nữa, nhưng mà Khuyển Gia giao cho anh một nhiệm vụ khác, bảo anh đi nhận một lô hàng."
"Chuyện tốt hay là chuyện xấu?"
Anh Quan lắc đầu, hình như cũng không phải chuyện gì tốt.
"Chuyện A Quý, anh đã nói với tiểu Khuyển Gia, chắc cậu ta không nghi ngờ đâu."
Hoa Vụ khoanh tay, nói đầy ẩn ý: "Chúng ta vẫn cần lên kế hoạch sớm chút."
Anh Quan: "......"
Mặt ngoài thì không nghi ngờ, nhưng chẳng lẽ trong lòng không có nghi ngờ gì sao?
Khuyển Gia đã phái người tới tra xét, chứng tỏ là nghe thấy được một ít tiếng gió, hoặc là nói đã có chứng cứ gián tiếp.
Bây giờ người điều tra, đột nhiên biến mất......
Anh Quan nhìn ánh mặt trời mọc ở nơi xa: "Đã đến lúc lập kế hoạch."
Anh Quan bảo người gọi những người khác tới mở họp.
Trong lúc đó anh Quan chưa nói cái lô hàng này là gì, chỉ là đưa ra yêu cầu đại khái về người và xe.
Mấy thứ thời gian địa điểm, đều không có.
Chờ những người khác đi rồi, Hoa Vụ hỏi hắn: "Chỉ có thông tin như vậy?"
Anh Quan gật đầu: "Còn lại bảo anh chờ thông báo."
Trước kia cũng là dạng quá trình thế này, anh Quan cũng không nghĩ nhiều.
Hoa Vụ như suy tư cái gì: "Lần này là 'hàng' sao?"
"Tiểu Khuyển Gia chỉ nói rất quan trọng, không nói là hàng gì, nghe ý tiểu Khuyển Gia, Khuyển Gia là muốn để anh lập công chuộc tội, lần này phải làm tốt, sẽ bỏ qua chuyện trước đó."
Anh Quan cảm thấy mình rất oan uổng.
Hắn chỉ là một người hỗ trợ, kết quả còn phải bị phạt liên đới.
......
......
Hoa Vụ không hỏi ra tin tức gì hữu dụng, đợi mấy ngày cũng không có tin tức gì, Hoa Vụ nhân lúc đi vào thành phố, liên hệ Lão Bàn.
Đáng tiếc, cô không nhận được tin tức gì.
Chỉ sợ......
Hoa Vụ chỉ có thể lên kế hoạch chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Đêm nào đó.
Hoa Vụ đã ngủ, cậu thanh niên gõ vang cửa sổ, "Chị Âm...... Chị Âm, anh Quan gọi chị."
Hoa Vụ nằm ở trên giường hoàn toàn không muốn động, loại chuyện nửa đêm tăng ca này có thể không gọi cô hay không!!
Hoa Vụ nằm liệt vài giây, làm tư tưởng tâm lý cho mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy ra cửa.
Người ở bên ngoài đã tập hợp.
"Anh Quan."
"Mới vừa nhận được tin tức, đêm nay chính là thời gian giao hàng."
"Gấp như vậy?"
"Đúng vật, bây giờ xuất phát luôn."
Mọi người đã sẵn sàng xuất phát trong hơn mười phút.
Hoa Vụ đã ngồi trên xe, nhưng anh Quan lại lên một chiếc xe khác.
Hoa Vụ đóng cửa xe, vỗ tài xế: "Đi thôi."
"Chị Âm, buổi tối hôm nay là hàng gì?" Cậu thanh niên nhỏ giọng hỏi.
"Không biết." Hoa Vụ nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu thanh niên: "Chị cũng không biết à."
Chiếc xe cứ thế lao về phía trước, trên đường không gặp bất cứ trở ngại nào, sau ba tiếng đồng hồ, xe dần dần đến gần một làng chài.
Làng chài im ắng, chỉ có chỗ bến tàu có mấy tia sáng mỏng manh.
Cái bến tàu làng chài này không nhỏ, không ít thuyền đánh cá dừng ở đây.
"Để xe phía sau vượt lên trước." Hoa Vũ yêu cầu tài xế giảm tốc độ, "Đừng đến quá gần."
Tài xế: "Nhưng mà xe anh Quan đã đi qua......"
Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Chúng ta ở phía sau tiếp ứng anh Quan."
Tài xế: "......"
Hoa Vụ nói, những người này vẫn phải nghe, tài xế từ từ giảm tốc độ, để xe khác đi qua.
Hoa Vụ hỏi cậu thanh niên cầm kính viễn vọng, nhìn về phía bến tàu.
Chiếc xe của anh Quan ngừng ở bên kia, nhưng không ai xuống dưới.
Những người khác đứng ở trên bến tàu, bật đèn trong bóng đêm phía xa.
Có thuyền đánh cá trên mặt biển từ từ tiến lại.
Hai bên thương lượng xong, người trên thuyền đánh cá thong thả đi xuống.
"Hàng đêm nay......" Hoa Vũ đặt kính viễn vọng xuống, nhìn cậu thanh niên: "Là người."
Cậu thanh niên: "Ủa? Em nhớ hình như là phía anh Hỏa mới phụ trách mảng này mà?"
Những người trên tàu đánh cá xếp hàng dài bị đuổi xuống.
Đều là phụ nữ và trẻ con.
......
......
Xưởng rượu tư nhân nào đó.
"Khuyển Gia, hàng hoá đã giao xong, không xảy ra chuyện."
Người đàn ông nằm trên ghế mát xa mở mắt ra, khuôn mặt hắn hiền từ nho nhã, hoàn toàn không nhìn ra là nhân vật lớn oai phong một cõi.
Khuyển Nha: "Xem ra phía Tiểu Quan không có vấn đề?"
"Tạm thời mà nói, không có vấn đề gì."
Khuyển Nha: "A Quý mất tích, cậu thấy thế nào?"
"Dựa theo phía anh Quan nói, buổi tối hôm đó A Quý đã mất tích, hoặc là hắn bị bắt khi gặp cớm...... Nhưng căn cứ vào tình báo của chúng ta, không phát hiện tung tích của hắn, hoặc là bị anh Quan diệt khẩu."
"Tiểu Quan người này, hữu dũng vô mưu, suy nghĩ không kĩ càng như vậy...... Trong khoảng thời gian này hắn biểu hiện không tồi, nghe nói đều dựa vào thuộc hạ kia của hắn, người phụ nữ tên Nguyên Âm đó."
"Đúng vậy."
"Tra chi tiết chưa?"
"Tra rồi. Nguyên Âm là cô nhi, ăn xin và trộm đồ mà lớn, sau lại theo mấy đứa trẻ trạc tuổi đi lừa đảo khắp nơi, bị bắt đi giáo dục rất nhiều lần, nhưng dạy mãi không sửa......"
Ở các thành phố biên giới của đất nước này, những đứa trẻ như vậy không phải là hiếm.
Bối cảnh trưởng thành như vậy, cũng không có vấn đề gì.
"Khuyển Gia, anh xem có cần làm phía anh Quan......"
Khuyển Nha xua tay, ý là tạm thời không cần.
"Tiểu Quan có phải từng trình báo, buổi tối hôm đó gặp được người Ổ Đinh?"
"Đúng vậy."
Khuyển Nha: "Chuyện buổi tối hôm đó, Ổ Đinh chắc chắn có nhúng tay vào, vị bạn cũ này của chúng ta ấy à, phải được dạy cho một bài học."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT