Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Hôm sau.

Hoa Vụ ngủ đến giữa trưa, Phó Việt đã không còn phòng, trong phòng còn chút hơi thở chưa tan đi, cô bò dậy mở cửa sổ ra cho thoáng gió.

Hoa Vụ nhìn quần áo trên người, đây là của Phó Việt......

Trong phòng, Hoa Vụ thấy dấu vết khắp người trong gương, cô giơ tay che mặt lại, tối hôm qua không nên để hắn làm xằng bậy.

Hoa Vụ cởi quần áo của Phó Việt ra, thay quần áo của mình, che những giấu vết đó lại.

Phó Việt ở bên ngoài gọi điện thoại, thấy cô đi ra, chỉ chỉ cơm đã làm xong trên bàn, ý bảo cô có thể ăn trước.

Vài phút sau, Phó Việt tắt điện thoại, đi đến đằng sau Hoa Vụ, cúi người hôn một cái ở trên mặt cô: "Hôn chào buổi sáng."

"Giữa trưa rồi."

Phó Việt lại bổ sung một câu, "Hôn buổi trưa."

"......"

Phó Việt kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Trong nhà tạm thời còn chưa thế nấu cơm được, cho nên anh mua ở bên ngoài, hợp khẩu vị không?"

"Cũng được." Hoa Vụ không bắt bẻ như vậy, "Chuyện công việc của anh thế nào rồi."

"Cũng gần như đã định rồi." Phó Việt thi chứng chỉ luật sư, trước khi hắn trở về cũng đã liên hệ xong với một công ty luật không tồi, hắn chuẩn bị vào bên trong học một chút, sau đó lại tự ra làm một mình sau.

Hoa Vụ trực tiếp lý giải 'học một chút' của hắn thành đào khách hàng.

Thật quá xui xẻo, lại mời đến hắn......

Hoa Vụ cân nhắc lại, quyết định bản thân có lẽ nên nhắc nhở một chút, "Phó Việt...... Làm người vẫn cần chừa lại một con đường."

Phó Việt nhìn cô: "Anh không có vi phạm pháp luật."

"......"

Cái đó thì đúng, nhưng ngươi đang dẫm trên ranh giới phạm tội.

"Em hy vọng anh có thể giúp đỡ càng nhiều người hơn." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Anh có thể kiếm tiền, nhưng mà anh cũng nên nhận một vài vụ án công ích, lấy năng lực của anh, sẽ giúp được rất nhiều người, Phó Việt, hiện giờ chúng ta không thiếu tiền như vậy nữa."

Con trai, ngươi phải tích phúc đi!!

"Em nói em muốn ở biệt thự lớn cao cấp."

Hoa Vụ nghẹn xuống: "Cái đó là ẩn dụ."

Phó Việt: "......"

Hoa Vụ nắm lấy tay hắn, "Phó Việt, anh có em. Em cũng hy vọng nhiều người bơ vơ, có thể gặp được luật sư lợi hại như anh vậy, trợ giúp bọn họ, trở thành biểu tượng tươi sáng trong mắt người khác."

Phó Việt trầm mặc trong chốc lát: "Ừm, anh biết rồi."

Hoa Vụ thấy Phó Việt nghe lọt được, hơi thở phào nhẹ nhõm.

Boss phản diện hiểu pháp luật, nếu mà không đi chính đạo, vậy càng tiêu rồi.

......

......

Phải ở nhà này một đoan thời gian, Hoa Vụ phải dọn sạch tủ quần áo.

Quần áo cũ trước kia đều đã hơi mốc meo, Hoa Vụ kéo hết chúng ra, cất vào trong túi.

Trong một góc của tủ quần áo, có một quả bóng bay đã xịt hơi.

Hoa Vụ nhớ rõ đây là lần đó Phó Việt mua cho cô...... Không nghĩ tới còn ở chỗ này?

Hoa Vụ muốn kéo nó ra, nhưng chắc là thời gian lâu quá rồi, cô túm một cái đã rách.

Bóng bay nhỏ đủ mọi màu sắc lộ ra, Hoa Vụ thấy bên trong có một cái gì màu đỏ, bóng hình trái tim.

"......"

Cô lấy quả bóng ra, bởi vì là xịt hơi tự nhiên, cho nên toàn bộ quả bóng không có bất kỳ tổn hại gì.

Nhìn quả bóng hình trái tim màu đỏ trong tay, Hoa Vụ hiếm thấy trầm mặc hồi lâu.

Là trùng hợp sao?

Lấy thao tác lúc trước của Phó Việt mà xem, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp.

Là hắn cố ý chọn......

Nhưng hàm nghĩa cụ thể, chỉ có đáy lòng của bản thân Phó Việt rõ ràng.

Hoa Vụ thu dọn đồ lại, không để cho Phó Việt biết, có một số việc vẫn không nói toạc ra thì tốt hơn.

......

......

Nhà mới vì đủ mọi chuyện mà chậm trễ, dẫn tới trước Tết Âm Lịch mới có thể dọn vào.

Tất cả đồ trong phòng, đều là Phó Việt chuẩn bị.

Vì thế, Hoa Vụ vừa vào cửa đã thấy hai chiếc áo dùng khung ảnh trang trí lên, đó là hai chiếc Giang Đồ đưa kia......

Sau khi vào đại học, cô cao hơn không ít, cho nên quần áo kia cũng không thể mặc nữa.

Về sau cô cũng không quan tâm để chỗ nào.

Ai biết sẽ xuất hiện ở nhà mới.

"Phó Việt, cái này có phải...... Có chút kỳ quái không." Hoa Vụ ý đồ thuyết phục Phó Việt gỡ xuống.

"Vì sao phải gỡ xuống? Anh cảm thấy đây là kỷ niệm rất tốt." Phó Việt không chịu.

"......"

Các ngươi phạm tội có phải đều thích làm đồ vật kỷ niệm à?

Này sẽ trở thành chứng cứ phạm tội!!!

Nói cái gì Phó Việt cũng không chịu gỡ xuống, cho nên rất bất hạnh, tất cả mọi người đến ăn mừng họ chuyển nhà đều đã biết.

Thật ra Hoa Vụ cũng không sao cả.

Nhưng mà......

Hoa Vụ nhìn một vòng ánh mắt ở bốn phía, lễ phép giữ nụ cười.

Chỉ cần ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Người đầu tiên xù lông chính là Khổng Gia Hào: "Anh Việt, em coi anh là anh em, hai người trộm ở bên nhau hai năm cũng không nói cho em, cái này hợp lý sao?"

"Mày ngốc." Phó Việt lời ít ý nhiều.

Khổng Gia Hào chỉ chỉ mình, lại nhìn về phía những người khác, im lặng hỏi hắn ngốc sao?

Mọi người: "......"

Giữ im lặng tốt hơn là nói ra.

Khổng Gia Hào không biết nói gì, vốn dĩ mấy năm này Phó Việt đối xử với Giang Trà cũng rất tốt, trong mấy năm âm thầm thay đổi, đã tập mãi thành quen......

"Anh em này không có các nào làm." Khổng Gia Hào gào khóc một tiếng, đánh vào sô pha.

Những người khác có phát hiện, nhưng bởi vì Phó Việt chưa nói, bọn họ cũng không dám vạch trần.

Có một số thì hoàn toàn không phát giác.

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy lúc tụ hội, lúc tụ hội thì Hoa Vụ với Phó Việt cũng rất bình thường......

Mà Mạnh Diệu Ngôn và Giang Đồ là đã biết từ trước đó.

Đến nỗi Du Yên...... Cô đương nhiên không biết, biểu tình lúc này cũng không khác Khổng Gia Hào lắm.

Ánh mắt dao động qua lại trên người Hoa Vụ và Phó Việt.

Có loại cảm giác đau lòng như 'Hoa đẹp trong nhà kính bị ác bá bắt đi rồi'.

Mọi người ngồi vây quanh nhau, mặt đối mặt, không khí phá lệ xấu hổ.

Dù sao cũng là anh em không có quan hệ huyết thống, bọn họ tiêu hóa xong, lựa chọn tiếp thu sự thật này.

Khổng Gia Hào xách theo mấy bình rượu ngon lại đây, "Hôm nay mọi người không say không về!!"

Hoa Vụ đã thành niên, Phó Việt không thể lại ngăn cản cô uống rượu, nhưng mà cũng không cho cô uống quá nhiều.

"Mấy cậu còn nhớ Ngụy Khải Phi kia không?" Du Yên ôm một bình rượu, gương mặt ửng đỏ, không biết sao lại nhắc tới Ngụy Khải Phi: "Lần trước tớ đi thăm một người bạn, kết quả thấy cậu ta ngồi ở trên xe lăn, nghe nói nằm viện không bao lâu đã bị ngã gãy chân......

Hoàn toàn không giống một người mới hai mươi mấy tuổi, pháp luật không xử được cậu ta, bị quả báo của cuộc đời."

Phó Việt phân tâm nghe Du Yên nói.

Xe lăn?

Hắn nhớ rõ lúc ấy mình đã cố tình chú ý Hoa Vụ, nhưng đoạn thời gian kia cô không hề có hành vi gì dị thường.

Hơn nữa Ngụy Khải Phi ở bệnh viện tâm thần, chắc là...... Không phải cô làm nhỉ?

Cái khúc nhạc đệm nhỏ này, Phó Việt cũng không để ở trong lòng.

Hắn đưa mắt hướng về Hoa Vụ ngồi ở giữa các cô gái, ánh mắt có chút nhu hòa.

......

......

Có lẽ là Hoa Vụ ở bên cạnh hắn, thường thường nhắc nhở Phó Việt làm người tốt, cảm xúc của hắn vẫn luôn rất ổn định, cũng ở nỗ lực làm một người tốt.

Tuy rằng hai người ở chung có chút va chạm, nhưng tổng thể mà nói cũng tính là 'ân ái'.

Hoa Vụ vẫn luôn đang đợi Diệt Mông nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, kết quả Diệt Mông vẫn luôn nói còn đang giám định về sau.

Ý chính là muốn xác định Phó Việt hoàn toàn ổn định, không có khả năng lại đặt chân lên con đường phạm tội, cô mới tính hoàn thành nhiệm vụ.

Hoa Vụ đợi một năm lại một năm nữa.

Thời điểm cô sắp trầm cảm, cuối cùng Diệt Mông cũng nhắc nhở cô có thể gửi đơn.

====

Bù chương những ngày nghỉ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play