Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Hoa Vụ không ngờ mình còn có thể nhận được bao lì xì của bọn người Khổng Gia Hào, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng hơn ở tấm lòng.

Không biết Khổng Gia Hào lấy một cái máy ảnh ở đâu ra, lôi kéo bọn họ chụp ảnh, dùng hết một cuộn phim mới tính buông tha.

Một đám người nháo đến hai giờ sáng, mỗi người tự tìm một chỗ ngủ.

Phó Việt về phòng, phát hiện trên giường đã có bốn người nằm.

Trời rất lạnh, Phó Việt cũng không thể để cho bọn họ lăn xuống đất ngủ.

Hoa Vụ lấy chăn có thể sử dụng trong nhà ra, đắp lên người bọn họ, bằng không buổi sáng ngày mai chắc phải báo cảnh sát nhặt xác.

Vất vả lắm mới bố trí xong cho tất cả mọi người, phòng Hoa Vụ không có ai đi vào, nhưng Phó Việt không có chỗ ngủ.

"Anh ngủ thế nào?"

Phó Việt ngồi ở trên ghế, trên người đắp một cái áo khoác, nhỏ giọng, "Cô đi ngủ đi."

"Ồ."

Hoa Vụ vào phòng, cô bò lên trên giường nằm.

Hoa Vụ nhìn chằm chằm trần nhà, có chút không ngủ được, nếu mục tiêu nhiệm vụ chết thì làm sao bây giờ? Vết thương mùa đông vẫn còn chưa có khỏi hẳn......

Nhiệm vụ bổ sung nhưng liên quan đến phòng của cô đấy!

Hoa Vụ lại bò dậy.

Phó Việt còn ngồi ở chỗ đó, đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn lại pháo hoa vẫn bắn không ngừng nghỉ ở bên ngoài, hắt vào trong phòng, bao phủ thấy thân hình gầy gò ốm yếu kia.

Hoa Vụ thăm dò gọi hắn: "Phó Việt."

Phó Việt ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh đứng ở cạnh cửa, im lặng dò hỏi cô còn có chuyện gì.

"Đi vào ngủ."

"Cái gì?"

"Anh muốn lạnh chết ở phòng khách sao?" Hoa Vụ che quần áo lại, lạnh đến run run, có chút không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên."

Phó Việt: "???"

Phó Việt lãnh đạm từ chối cô: "Không cần."

"Em cũng không ngại, anh lề mề làm gì?" Hoa Vụ đi tới, khom lưng nhìn vào mắt hắn, gằn từng chữ một hỏi: "Hay là anh có ý gì khác với em?"

Phó Việt mặt không đổi sắc hỏi lại: "Tôi có ý gì khác với cô?"

"Nếu không có, vậy anh sợ cái gì?"

"......"

Ai sợ?

Phó Việt dường như bị cô kích thích, đứng dậy đi theo cô vào.

Giường của phòng cô có 1 mét 5, không tính là nhỏ, hai người ngủ, chỉ cần hơi chú ý một chút, cũng sẽ không đụng tới nhau.

Nhưng mà giường chỉ có một chăn.

Hoa Vụ tỏ vẻ không sao cả, nằm lên, co ở trong chăn, "Nhớ tắt đèn, ngủ ngon."

Phó Việt vòng đến bên kia, ngồi ở mép giường, tắt đèn đi, hắn dựa ở đầu giường, chỉ dùng tí chăn đắp ở trên đùi.

Hoa Vụ đưa lưng về phía hắn, Phó Việt duỗi tay sửa sang lại chăn một chút, che lại cái lưng lộ ra ở phía sau của cô.

Toàn bộ phòng đều tràn ngập hơi thở của thiếu nữ.

Cỗ hơi thở này tựa hồ có thể xua tan ý lạnh đêm đông.

Thần sắc Phó Việt hờ hững nhìn thân ảnh đưa lưng về phía mình, nhưng cặp mắt kia, lại như là bụi gai mọc thành cụm, quấn quanh, sinh trưởng ra ác ý vô tận.

Cô không nên đối tốt với mình như vậy.

Cô nên theo những lời ác ý của mình, chán ghét, chán ghét hắn.

Cho dù không như vậy, cô cũng nên giống như trước đây, làm lơ hắn, coi hắn trở thành một người xa lạ.

Cô không nên tới gần mình.

Ngón tay đặt ở bên ngoài chăn bông của Phó Việt lại từng chút từng chút nắm chặt, mãi đến mu bàn tay có gân xanh nổi lên, đầu ngón tay bởi vì thiếu máu mà trở nên trắng.

Ánh sáng trước mắt hắn bắt đầu xoay tròn, hắc ám giống như thủy triều vọt tới.

Hô hấp của Phó Việt hơi gấp gáp, hắn sợ hãi...... sợ có một ngày, sẽ khống chế không được bản thân, kéo cả cô vào đầm lầy không có cách nào tránh thoát.

Phó Việt dời tầm mắt đi, nhìn về phía hai quyển sách trên bàn học, tối tăm nơi đáy mắt đột nhiên chậm rãi rút đi.

......

......

Hôm sau.

Lúc Hoa Vụ dậy, Phó Việt đã không còn trong phòng, bên cạnh chỉ có dấu vết rất nhỏ, chắc là cả đêm qua Phó Việt không ngủ, chỉ là dựa vào bên kia nghỉ ngơi.

Đuôi giường chui đâu ra một cái áo lông vũ màu đỏ, bên trên còn đặt một cái bao lì xì.

Hoa Vụ nhướng mày, anh trai cặn bã đột nhiên hiểu chuyện?

Hoa Vụ thay xong quần áo rồi đi ra ngoài, phòng khách đã được thu dọn, đám người Khổng Gia Hào kia cũng đã rời đi.

Phó Việt ngồi ở mép bàn ăn, một tay chống cằm, nhìn cái bát không trên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Anh."

Phó Việt ngước mắt nhìn tới.

Áo lông vũ màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn của thiếu nữ, tóc dài còn có chút lộn xộn tản ở sau người.

"Thích không?" Hắn hỏi.

"Cũng được."

Phó Việt bảo cô đi qua.

Hoa Vụ nể mặt quần áo mới, vẫn rất phối hợp, đi đến bên cạnh hắn.

Phó Việt hơi nghiêng người, rũ mắt giúp cô kéo khóa áo lên, lại cẩn thận sửa sang lại chỗ cổ áo và mũ, giống một người trai thân thiết.

"Anh sẽ để cuộc sống của em càng ngày càng tốt hơn." Phó Việt sờ mặt thiếu nữ, cười một cái: "Chuẩn bị một chút, ăn bữa sáng đi."

Hoa Vụ: "......"

Hoa Vụ không hiểu sao lại hơi run.

Phó Việt có chút...... không thích hợp a.

Sao đột nhiên hắn lại muốn tiến tới, làm một anh trai tốt?

Phó Việt bảo Hoa Vụ đi rửa mặt, hắn đi phòng bếp bật bếp ga, nấu sủi cảo mà trước đó Giang Đồ đưa tới.

Cho sủi cảo vào trong nồi, hắn dựa vào bên cạnh, tay sờ đến thuốc lá trong túi, lấy ra ngoài xong lại nhét trở về.

Ngoài cửa sổ vang tiếng hai vợ chồng tầng dưới vì chuyện buổi sáng ăn bánh trôi hay là sủi cảo mà cãi nhau, nồi chén xoong chảo đinh đang loảng xoảng, thanh âm lớn đến mức như tấu nhạc ở bên tai hắn.

Hắn đi xuống nhìn một cái, chỉ nhìn thấy đường phố ngập màu đỏ.

Đó là tối hôm qua mọi người bắn pháo, có trẻ con dậy sớm, kết bè kết đội ở bên trong, tìm kiếm pháo hoa chưa nổ, toàn bộ đường phố dần dần náo nhiệt lên.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu xuống những tia nắng vàng đầu tiên.

Ngày đầu tiên của năm mới, là ngày đẹp trời.

......

......

Phó Việt bưng cả nồi và sủi cảo ra đặt lên trên bàn, gọi Hoa Vụ ở ban công xem náo nhiệt tới ăn bữa sáng.

"Tay nghề của mẹ chị Giang Đồ không tồi."

Nữ chính có mẹ chính là tốt.

Nữ chính không có mẹ ở nhà bên cực kỳ hâm mộ.

"Sao em không nói là anh nấu ngon?"

"...... Anh tự dát vàng lên mặt mình như vậy, không biết ngượng sao?"

"Không biết." Phó Việt thật sự là đúng lý hợp tình, hơn nữa cho rằng chính là hắn nấu ngon.

Hoa Vụ lười cãi cọ vấn đề ấu trĩ như vậy với hắn.

Phó Việt đột nhiên nói: "Số tiền kia, anh chia một ít cho bọn Khổng Gia Hào."

Sau khi thanh toán xong phí nằm viện của hắn, tiền mặt còn dư lại hơn hai vạn.

Trong tấm thẻ ngân hàng kia có bao nhiêu, hắn cũng chưa kiểm tra.

Cho nên đem tiền mặt còn dư lại chia cho bọn họ trước.

Hoa Vụ đầu cũng không ngẩng lên: "Đó là khoản bồi thường của anh, anh làm như nào là chuyện của anh."

"Tiền là em lấy về, anh nói cho em một tiếng."

Hoa Vụ đột nhiên đứng dậy, duỗi tay sờ trán hắn.

Phó Việt mặt không cảm xúc nhìn cô.

Hoa Vụ không cảm giác được hắn phát sốt, rất khó hiểu: "Phó Việt, có phải đầu óc anh hỏng rồi hay không?"

Mới qua một cái, biến hóa lớn như vậy?

Đây là năm mới diện mạo mới*?

*Đến năm mới, vạn vật đổi mới, mọi thứ đều mới. Câu này dùng để chúc phúc, hi vọng mọi người năm mới gặp được nhiều may mắn, mọi chuyện đều phát triển tốt đẹp.

Vai ác cũng tin cái quỷ quái này?

Chờ đến khi Phó Việt chủ động bắt đầu học tập, Hoa Vụ càng cảm thấy đầu óc Phó Việt hư rồi.

Thái độ của Phó Việt đối với cô càng có biến hoá rõ ràng hơn, hình như hắn đang nỗ lực làm tốt chuyện mà một người anh trai nên làm.

Anh trai cặn bã bắt đầu tiến về phía trước, đây là chuyện tốt.

Nhưng mà......

Hoa Vụ nhìn bóng bay tạo kiểu hoạt hình Phó Việt đưa tới, tâm tình phức tạp: "Phó Việt, em không phải đứa trẻ ba tuổi."

"Ừ." Phó Việt cúi đầu, vòng dây quanh cổ tay cô, để cô giống với những đứa trẻ mấy tuổi ở ven đường đó.

Hoa Vụ nặng nề thở dài, ngửa đầu nhìn bóng bay bay trên đỉnh đầu.

Đó là một nhân vật phim hoạt hình, nửa trong suốt, bên trong còn chứa rất nhiều bóng bay nhỏ.

Chính là...... Rất trẻ con.

Hoa Vụ che trán, yếu ớt nói: "Anh sẽ không muốn mang em đi ăn đồ ăn của trẻ con nữa chứ?"

Phó Việt: "Em muốn ăn sao?"

"Không muốn!"

"Vậy không ăn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play