Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân

Beta by DMP.

====

Coi như Phó Việt phát hiện, em gái này của hắn, không cho phép hắn làm cái này cái kia, nhưng những việc này ở chỗ cô, đều là có thể làm.

Tiêu chuẩn kép cực kỳ.

Khổng Gia Hào trở về từ bên ngoài, Phó Việt cũng không tiện hỏi lại.

......

......

Vết thương của Phó Việt không ở chỗ trí mạng, lúc ấy máu chảy quá nhiều, doạ tới đám Khổng Gia Hào bọn họ.

Cũng là nhìn qua nghiêm trọng, nhưng thực ra không nghiêm trọng như vậy, khôi phục cũng nhanh.

Đám người Khổng Gia Hào thay phiên tới chăm sóc Phó Việt.

Hoa Vụ giống như người giám sát, ngồi ở một bên chỉ huy bọn họ.

Dựa theo bác sĩ nói ít nhất phải nằm viện hai tuần, nhưng sau một tuần Phó Việt kiên trì muốn xuất viện.

"Số tiền này đủ để anh sống thật lâu, anh xuất viện làm gì?" Hoa Vụ không hiểu lắm suy nghĩ của Phó Việt, cái nhà rách tung toé kia, cái điều hoà cũng không có, có thoải mái như ở bệnh viện sao?

Đáy mắt Phó Việt hơi chán ghét: "Không muốn ở chỗ này."

Phó Việt dưới sự trợ giúp của bọn Khổng Gia Hào, về tới nhà.

Hoa Vụ lôi ra chăn bông có hơi cũ từ trong ngăn tủ, dọn giường cho hắn một lần nữa, sau đó bảo người đỡ hắn lên giường.

"Anh Việt, anh như này...... Có được không?"

"Có thể, các cậu đi đi." Phó Việt tống cổ bọn họ đi: "Sắp tới Tết rồi, đừng tới chỗ này của tôi."

Khổng Gia Hào rất không yên tâm, "Bộ dạng này của anh chúng em cũng không yên tâm được."

"Không đáng lo." Phó Việt kéo chăn bông lên người, ý bảo bọn họ đi nhanh đi.

Một đám người đi một bước liền quay đầu lại một lần, giống như là trình diễn sinh ly tử biệt với hắn.

Hoa Vụ đứng trong phòng khách cầm ly nước, nhìn đến trợn mắt, đóng phim thần tượng à?

Vẻ mặt Khổng Gia Hào nghiêm túc giao Phó Việt cho Hoa Vụ: "Em gái Tiểu Trà, anh Việt liền nhờ em."

Hoa Vụ: "......"

Nếu ta đoán không sai, ta mới là em gái Phó Việt chứ?

Vẻ mặt gửi gắm của các ngươi là có ý gì?

Hoa Vụ vất vả tiễn nhóm người này đi, cô cầm cái ly đi vào, "Trong nhà lạnh như băng, ở bệnh viện không thoải mái à? Có phải anh có khuynh hướng tự ngược không?"

Phó Việt không quá thích mùi hương trong bệnh viện.

"Tôi cảm thấy rất tốt."

Hoa Vụ cười một chút, "Được, anh thấy tốt là được."

Dù sao chịu khổ cũng không phải cô.

Sau khi Hoa Vụ rời phòng, không đi vào nữa.

Phó Việt ngủ một giấc, trong phòng ấm áp, hắn ngẩng đầu nhìn nơi có nhiều nguồn nhiệt nhất, nơi đó có một mặt trời nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp, chiếu rọi làm xung quanh mười phần ấm áp.

Phó Việt nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh, cũng không biết cô đang làm cái gì.

"Giang Trà."

"Làm sao?" Hoa Vụ ló cái đầu từ ngoài cửa tiến vào.

"Cho tôi cốc nước."

Tiểu cô nương mặt không cảm xúc mà trừng hắn vài giây, sau đó mới lùi đầu ra, một lúc sau bưng một ly nước ấm đi vào.

Phó Việt chống người ngồi dậy, tự mình lấy thuốc.

Uống thuốc xong, Hoa Vụ xoay người đi luôn.

Phó Việt: "......"

Phó Việt sờ cái bụng hơi đói, cảm thấy còn có thể nhịn tiếp chút nữa, hắn lại nằm trở về, đợi chút lại gọi cô.

Bằng không có khi cô sẽ phát hoả.

Phó Việt nằm nửa giờ, vừa mới định gọi Hoa Vụ, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, tiểu cô nương bưng đồ ăn tiến vào.

Không biết cô kiếm cái bàn nhỏ ở đâu ra, đặt ở trên giường, "Ăn đi."

Phó Việt cảm thấy giọng điệu của cô, như là đang cho chó ăn......

Hắn nhìn canh xương sườn trong chén, mùi thơm nồng đậm mê người phả vào mũi, "Em làm?"

"Đương nhiên."

"Em biết nấu cơm?"

"Bằng không anh trai cho rằng em sống sót như thế nào."

"......"

Trước kia vào cuối tuần hoặc là ngày nghỉ Phó Việt đều không ở nhà, cho nên khoảng thời gian này cô giải quyết vấn đề ấm no như thế nào, hắn căn bản không biết.

Mà khoảng thời gian trước, vẫn luôn là hắn làm cơm...... Bằng không thì là mua bên ngoài.

Phó Việt liếc nhìn cô một cái, cầm lấy thìa uống một ngụm canh.

Hoa Vụ ngồi ở mép giường, cười khanh khách hòi: "Ngon không?"

Phó Việt rũ đầu, không thấy người đối diện, cũng không phát hiện em gái nhà mình tươi cười cổ quái, "...... Ừ."

"Vậy buổi chiều học bù nha."

"......"

Phó Việt nháy mắt cảm thấy chén canh trong tay không ngon như vậy.

"Tôi đã thế này rồi......"

"Chỗ bị thương của anh lại không phải đầu và tay, anh chậm trễ nhiều ngày như vậy, phải bù lại." Hoa Vụ nghiêm túc nói: "Ăn tết xong chưa được mấy ngày lại sẽ khai giảng, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."

Phó Việt: "......"

Hắn không nên uống ngụm canh này.

Chờ Phó Việt ăn xong, Hoa Vụ thu dọn đồ đạc mang ra ngoài, sau đó đi lấy đồ dùng học tập.

Cô ôm đồ dùng đi vào liền thấy Phó Việt đang chống xuống giường.

"Anh làm gì? Muốn chạy sao?"

Tay phải Phó Việt chống miệng vết thương bên hông, trầm mặc một chút, dùng sức nói ra mấy chữ: "...... Đi WC."

"À." Hoa Vụ tri kỷ hỏi: "Cần em đỡ anh không?"

"Không cần."

Phó Việt tự bám lấy đồ đạc bên cạnh, chậm rãi đi về phía cửa.

Hoa Vụ đi theo bên người hắn, như trẻ trâu hô khẩu hiệu: "Cố lên, sắp tới rồi, còn hai mét thôi, tin tưởng chính mình, thắng lợi ở ngay trước mắt......"

Phó Việt giận dữ trừng mắt liếc cô: "Giang Trà, em có thể câm miệng hay không?"

"Em cổ vũ anh thôi mà." Vẻ mặt Hoa Vụ vô tọi: "Vậy cũng không được?"

"Không được, cách tôi xa một chút."

"......"

Mỗi ngày Hoa Vụ đều sẽ làm đồ ăn, nhưng Phó Việt biết, chính mình ăn vào là sẽ bị bắt phải học tập, phải trả giá đắt.

......

......

Giao thừa.

Mỗi nhà đều rất náo nhiệt, tiếng trẻ con trên đường phố ồn ào cùng tiếng pháo hoa, ồn ào náo nhiệt, trong không khí tựa như đều tràn đầy không khí ngày hội.

Hoa Vụ thừa dịp hôm nay còn cửa hàng mở cửa, đi ra bên ngoài mua không ít đồ về, mấy ngày kế tiếp đều không cần ra khỏi nhà.

Cô nhét đồ vào tủ lạnh, rồi đi nhìn Phó Việt trước.

Thiếu niên ngồi trên giường làm đề, ngòi bút xẹt qua trang giấy, có tiếng sàn sạt nho nhỏ.

Sau khi xác nhận Phó Việt đang nghiêm túc học tập, Hoa Vụ giống như người cha già hạnh phúc, cô lau nước mắt vốn dĩ không hề tồn tại, xoay người trở về phòng mình.

Cả nhà Giang Đồ đều về quê ăn Tết, cho nên bên cạnh cũng rất an tĩnh.

Có điều trước khi đi, Giang Đồ tặng Hoa Vụ một ít sủi cảo, lấy sang cũng không nhiều lắm, có thể là sợ bị cha mẹ phát hiện, vừa đủ hai người ăn.

Còn có một bao đồ ăn vặt lớn, Hoa Vụ lấy ra được hai cái áo lông dưới đống đồ ăn vặt đó.

Trên khăn quàng cổ dán một tờ giấy, Giang Đồ viết lời chúc phúc bằng nét chữ xinh đẹp quyên tú.

—— Tiểu Trà năm mới vui vẻ, vui vẻ khoẻ mạnh.

Phía dưới có dòng chữ nhỏ —— em và anh trai em mỗi người một cái, có điều chắc anh trai em sẽ không muốn, không sao, em giữ làm kỉ niệm cũng được. Đam Mỹ Hiện Đại

Nữ chính ôn nhu thiện lương quả nhiên khiến người ta thích.

Áo lông trong tủ quần áo của Hoa Vụ nhỏ không nói, còn không hề ấm áp.

"Anh."

Phó Việt dùng tay chống tràn, như là đang suy nghĩ đề bài.

Hoa Vụ đột nhiên tiến vào, hắn tự nhiên giật mình, theo bản năng viết một đáp án lên cuốn vở.

Chờ hắn viết xong, ngòi bút chạm vào cái đáp án kia, tâm tình phức tạp mà gạch bỏ, quay đầu nhìn cô.

"Giang Đồ tặng." Hoa Vụ mỗi tay xách một cái áo lông, "Anh muốn không?"

"Không."

Phó Việt không hề nghĩ ngợi, từ chối luôn.

Vì sao Giang Đồ lại tặng quần áo cho cô......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play