Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Umei.

Beta by DMP

====

Năm mới đang gần kề, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn đón tết, người trẻ tuổi ra ngoài làm ăn xa cũng trở về, cả tòa nhà náo nhiệt không ít.

Các cửa hàng mấy ngày cuối năm tấp nập người đến người đi.

Phó Việt vòng hai vòng bên ngoài một cửa hàng quần áo rồi mới đi vào.

Trong tiệm không ít người, đa phần là cha mẹ dẫn theo con cái, một đám người vây quanh một đứa trẻ, vô cùng náo nhiệt.

Phó Việt đi một mình, còn là một chàng trai, hắn đi vào liền có vẻ hơi khác lạ.

Phó Việt xoay nửa vòng, nhìn thấy một chiếc áo lông vũ màu đỏ.

"Tiểu soái ca, cậu mua cho ai vậy? Bạn gái sao?" Có nhân viên tiếp thị vừa tiễn khách phát hiện Phó Việt lẻ loi, chủ động tới hỏi.

"Em gái."

"Cậu đúng là một anh trai tốt. Cái này là mẫu mới nhất của chúng tôi, rất được ưa chuộng, bây giờ đã bán hết sạch, chỉ còn lại một chiếc S với X......" Người phục vụ nhiệt tình giới thiệu cho Phó Việt, "Hơn nữa bây giờ đang giảm giá, chỉ cần 298, dùng nhung lông vịt tốt nhất, rất ấm áp."

Hôm nay hắn chỉ mang theo 300......

Phó Việt hơi do dự.

"Hay là cậu cứ suy nghĩ trước, cậu suy nghĩ xong thì kêu tôi......"

"Lấy chiếc này đi." Phó Việt gọi người bán hàng lại, "Size S."

"Được, cậu đi với tôi qua kia tính tiền."

Phó Việt đến quầy để thanh toán.

Phó Việt vừa mới đưa tiền ra, đã nhận được điện thoại của Khổng Gia Hào, "Không ổn rồi anh Việt, bọn tôi bị chặn...... Đù, anh Việt anh mau tới đây!!"

Phó Việt cúp điện thoại, lấy túi quần áo chạy ra khỏi cửa hàng.

Người bán hàng bị dọa giật mình, đuổi theo hắn ra ngoài: " Này, tiền thừa của cậu!"

Nhưng đến lúc đuổi theo ra, bên ngoài đã không còn bóng dáng thiếu niên kia.

......

......

Lúc Hoa Vụ nhận được điện thoại của Khổng Gia Hào, đang chuẩn bị dán câu đối mà Tổ Dân Phố đưa tới lên cửa.

Cô bình tĩnh cúp máy, về nhà lấy tiền mà Phó Việt khóa lại, sau đó mới chạy tới bệnh viện.

Thời gian Tết Nguyên Đán, bệnh viện càng nhiều người, Hoa Vụ tìm nửa ngày mới tìm được người.

Hoa Vụ chống tường hít một hơi, nhìn về phía Khổng Gia Hào ngồi xổm trên mặt đất: "Anh em đâu? Chết rồi sao?"

Trên đầu Khổng Gia Hào quấn băng gạc, trên mặt chỗ tím chỗ xanh, tay cũng bị treo lên.

Trong lòng ngực hắn ôm một cái túi, ngồi xổm chỗ đó, giống như ăn xin.

Nghe thấy tiếng Hoa Vụ, hắn lập tức đứng lên: "Không, không có, còn ở phòng cấp cứu, nhưng lúc nãy anh hỏi hộ sĩ đi ra, nói là không nguy hiểm đến tính mạng."

Em Tiểu Trà mặt không cảm xúc hỏi 'chết rồi sao', rất quỷ dị......

Nghi vấn này luẩn quẩn trong đầu Khổng Gia Hào, nhưng lúc này hắn cũng không dám hỏi.

Mục tiêu nhiệm vụ còn sống, Hoa Vụ thở một hơi thật dài, làm nhịp thở mình bình tĩnh lại.

Cô chỉ vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt: "Sao anh ta lại ở trong đó."

Phó Việt nói hắn đi ra ngoài mua ít đồ, trong khoảng thời gian này ban ngày hắn đều rất an phận, cũng không có ai tới gây phiền phức, thậm chí không có liên hệ gì với bọn Khổng Gia Hào.

Hoa Vụ cảm thấy hắn đi ra ngoài vào ban ngày không vấn đề gì.

Kết quả là bây giờ mua đến mức bản thân vào phòng cấp cứu?

Mua thứ gì, quý hóa như vậy!

"......"

Bọn Khổng Gia Hào đụng phải một đám người từng có xích mích, đối phương có chuẩn bị mà đến.

Khổng Gia Hào đối phó không được, không còn cách nào mới gọi cho Phó Việt.

Ai ngờ đối phương lại mang theo dao......

"......"

Hoa Vụ phi thường bình tĩnh mà đưa hộp trong tay cho hắn: "Thanh toán trước đi."

Khổng Gia Hào nhìn hộp bị khóa, "Cái này......" Mở ra làm sao?

"Đập ra."

"À à à......"

Khổng Gia Hào ôm hộp đi thanh toán, bọn họ lúc nãy góp một ít, nhưng chắc chắn không đủ, những người khác đã cố gắng tìm cách.

......

......

Phòng bệnh.

Phó Việt tỉnh lại đã là buổi chiều, Khổng Gia Hào giống như một tên ngốc, ngồi ở một bên, nhìn ống truyền dịch.

"Khổng Gia Hào."

Khổng Gia Hào quay đầu, bắt gập ánh mắt Phó Việt, vẻ mặt hạnh phúc, "Anh Việt, anh tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Có đau hay không?"

Khổng Gia Hào ném ra một loạt câu hỏi, hỏi xong lại không đợi Phó Việt trả lời, vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, gọi hộ sĩ với bác sĩ đến.

Chờ đám người này đi rồi, Phó Việt mới có cơ hội nói chuyện với Khổng Gia Hào: "Cái túi kia của tôi đâu?"

"Túi, túi nào...... A! Quần áo đúng không!!" Khổng Gia Hào nhớ tới Phó Việt bị thương còn không quên dặn dò hắn mang theo túi, hắn cúi người lôi từ dưới giường ra cái túi bẩn bẩn, "Chỗ này."

Phó Việt bảo Khổng Gia Hào mở túi cho hắn xem một cái, "Cất kĩ."

"Ồ."

"Tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Hơn một này."

"......"

Thôi xong.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn tan tầm đêm muộn rạng sáng, cũng sẽ trở về nhà.

Phó Việt chịu đựng cơn đau bắt đầu nổi lên từ vết thương, hỏi Khổng Gia Hào: "Giang Trà có gọi cho cậu hay không?"

"......"

Phó Việt thấy vẻ mặt Khổng Gia Hào không đúng, "Làm sao vậy?"

"Cái đó...... Em Tiểu Trà...... Biết anh nằm viện."

"??"

Khổng Gia Hào nhanh chóng giải thích: "Ngày đó em thật sự bị dọa rồi, cho nên mới gọi điện cho em ấy."

Chuyện trọng đại như vậy, báo cho người nhà không phải rất bình thường sao?

Hắn phản xạ có điều kiện thôi......

Phó Việt không nói lên lời, một lúc lâu sau mới nghẹn ra mấy chữ: "Cậu bị ngốc sao? Cậu với nó thân quen lắm hả? Cậu gọi cho nó......"

Nếu không phải giờ Phó Việt nằm không thể động, rất muốn kéo Khổng Gia Hào ra đánh một trận.

"Con bé đâu?"

"...... Không biết."

"Cậu biết cái gì?"

"......"

......

......

Lúc trời tối Hoa Vụ mới đến bệnh viện, thấy Phó Việt đã tỉnh, âm dương quái khí mở miệng: "Oa, anh trai thân mến của em tỉnh rồi nha, em còn tưởng phải chuẩn bị quan tài cho anh cơ."

Khổng Gia Hào rất thức thời rời khỏi phòng bệnh, nhường chiến trường lại cho hai anh em.

Phó Việt sắc mặt tái nhợt, "Đây chỉ là ngoài ý muốn."

"Anh có mấy cái mạng để đối phó ngoài ý muốn thế này?" Hoa Vụ trừng hắn một cái, tức giận nói: "Anh tưởng mình có chín cái mạng à?"

Cô cực cực khổ khổ bổ túc cho hắn.

Hắn ra ngoài để người ta làm bị thương.

Quả thực là quá đáng!

Phó Việt trầm mặc trong chốc lát, rất có tư thế bất chấp tất cả: "Hay em cứ chuẩn bị cho tôi cái quan tài đi?"

Hoa Vụ chậc một tiếng, "Anh có tiền không? Tiền anh tích cóp được thanh toán tiền thuốc men rồi, lấy cái gì mua quan tài?"

"......"

Hoa Vụ căng mặt đi qua, ném một cái túi giấy xi măng trong tay xuống bên cạnh hắn.

Túi giấy đã được niêm phong, Phó Việt nhìn không thấy bên trong là cái gì.

"Đây là cái gì?"

Hoa Vụ đặt mông xuống ghế chăm bệnh cạnh đó, "Bồi thường."

Bồi thường?

Ai đưa bồi thường......

"Em đi tìm những người đó?" Phó Việt chống thân thể ngồi dậy, đụng đến vết thương, đau đến mức hắn thở dốc vì kinh ngạc, "Em có bị thương không? Sao lại đi tìm bọn họ, em điên rồi phải không?"

Hoa Vụ nâng cằm, khinh thường nói: "Chỉ bằng bọn họ có thể làm em bị thương chỗ nào."

Phó Việt: "......"

Trong túi có hơn sáu vạn tiền mặt, còn có một cái thẻ.

Phó Việt không biết bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng hẳn là không ít.

Muốn đối phương đưa ra từng này tiền, chắc chắn không dễ như vậy......

____

—— Ngắm hoa trong sương ——

Cuối tháng rồi các bảo bối, bầu phiếu bầu phiếu ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play