Thiếu niên đứng giữa sương mù, lụa đỏ rẻ tiền rũ xuống xung quanh, dưới ánh đỏ của đèn, quỷ dị khó tả.
Mà Nguỵ Khải Phi bị treo ở giữa không trung, đong đưa qua lại.
Hắn hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mặt, tựa như mất đi khả năng kêu lớn, chỉ có thể đong đưa qua lại theo dây thừng, giống như cá chết mặc người xâu xé.
Hoa Vụ thấy Phó Việt, thở phào nhẹ nhõm, đi vào bên trong: "Anh đang làm gì?"
Phó Việt nghe thấy giọng nói của Hoa Vụ, hắn quay người sang, để lộ Nguỵ Khải Phi bị hắn che mất.
Hắn giơ tay đè lại Nguỵ Khải Phi đang đong đưa, vòng đến bên cạnh, thẳng thắn mà nhìn về phía Hoa Vụ, "Bạn học Nguỵ vô tình trúng cơ quan."
Cái gì mà vô tình trúng cơ quan......
Rõ ràng là hắn cố ý!!
Nguỵ Khải Phi rất muốn rống giận, nhưng mà hắn có thể cảm giác được đôi tay người kia đang ấn trên người mình, lạnh lẽo...... Giống như rắn độc, sắp bóp chặt cổ hắn.
"Giang..... Giang Trà...... Cứu...... Cứu tôi." Giọng nói run rẩy của Nguỵ Khải Phi cầu cứu Hoa Vụ.
Phó Việt chính là một quái vật!!
Nguỵ Khải Phi trong một vài khoảnh khắc, cảm giác hắn muốn giết chính mình.
Phó Việt cong khoé môi một chút, không chút để ý hỏi Hoa Vụ: "Cô muốn cứu hắn sao?"
Hoa Vụ đã chạy tới trước mặt bọn họ, đối mặt với ánh mắt Nguỵ Khải Phi, cô hơi cong lưng, dịu dàng trấn an hắn: "Đừng sợ."
Thiếu nữ chìm trong ánh đèn đỏ, cười một cách quái dị không nói nên lời.
Đáy lòng Nguỵ Khải Phi hơi run rẩy, mồ hôi lạnh nháy mắt chảy đầy người.
Sợ hãi che trời lấp đất, như thuỷ triều bao phủ hắn.
Hắn mở miệng muốn kêu cứu.
Sau đó trong cổ họng lại như đầy bọt biển, hắn không thể làm sao phát ra âm thanh.
Hoa Vụ thuận thế ngồi xổm xuống, duỗi tay đẩy đẩy Nguỵ Khải Phi.
Phó Việt buông tay ra, Nguỵ Khải Phi theo đó mà bắt đầu đong đưa.
Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Việt, "Có giám sát không?"
"......" Phó Việt trầm mặc một chút, nói: "Không có."
Việc giám sát hiện tại chưa phát triển lắm, nhà ma này vì tiết kiệm tiền mà giám sát cũng không đầy đủ, chỗ này vừa lúc không có.
"Vậy thật đáng tiếc."
Lời này là nói với Nguỵ Khải Phi.
Nhưng câu đáng tiếc này, với Nguỵ Khải Phi mà nói, lại như là một lưỡi dao sắc bén, đâm vào thân thể lạnh lẽo của hắn.
Không có theo dõi...... Chẳng lẽ bọn họ muốn giết mình?
Tại sao hắn lại có thể cảm thấy em gái Phó Việt, không phải một quái vật!!
Thanh âm Nguỵ Khải Phi run run: "Các...... Các người muốn làm gì?"
Hoa Vụ cười nhìn hắn, "Hôm nay anh không nên theo dõi Giang Đồ."
Nguỵ Khải Phi: "!!"
Lòng dạ xấu xa bị vạch trần.
Đúng là hôm nay hắn đứng canh ở dưới lầu, nhìn bọn họ đi ra, sau đó một đường theo dõi tới đây, làm bộ ngẫu nhiên gặp được.
Tuy rằng có Phó Việt ở đây, hắn hơi do dự.
Nhưng mà hắn thấy Mạnh Diệu Ngôn xuất hiện.
Hắn ghen ghét Mạnh Diệu Ngôn thân thiết với Giang Đồ.
Ghen ghét ánh mắt Giang Đồ nhìn Mạnh Diệu Ngôn.
Giang Đồ đúng ra là hắn...... Là của hắn.
Cô hẳn là phải dùng ánh mắt đó nhìn hắn, hắn sẽ nhiệt tình đáp lại cô.
Hắn muốn tiếp cận Giang Đồ, muốn đến phát điên.
"Nếu anh không theo dõi cô ấy, thì hôm nay sẽ không có chuyện gì. Tôi để anh hưởng thụ thêm mấy ngày, sao anh không hiểu nỗi lòng của tôi, lãng phí tâm ý của tôi."
Hoa Vụ giống người tốt bị cô phụ tâm ý, dùng ánh mắt vừa khiển trách vừa tiếc nuối nhìn chằm chằm Nguỵ Khải Phi.
"Không biết quý trọng cơ hội tôi cho anh, giờ xui xẻo rồi phải không."
Hoa Vụ không định làm gì Nguỵ Khải Phi, dù sao nơi này cũng là chỗ công cộng.
Kể cả không có giám sát, cũng rất dễ chọc phiền toái.
"Đây coi như một giáo huấn nho nhỏ." Hoa Vụ đẩy mạnh Nguỵ Khải Phi, "Tôi hy vọng anh có thể kiềm chế chính mình, đừng làm chuyện lỗ mãng, cách Giang Đồ xa một chút, nếu không......"
Phó Việt nhìn Hoa Vụ lấy ra một con dao gấp.
Cô thong thả ung dung mở ra, dùng lưỡi dao vỗ vỗ mặt Nguỵ Khải Phi, "Tôi cũng không biết sẽ làm gì với anh đâu, an phận thủ thường có thể sống được lâu hơn. Bạn học Nguỵ, hiểu chưa?"
Cả người Nguỵ Khải Phi đều run lên.
Chỗ đũng quần dần ướt át.
Một mùi hương quái dị bắt đầu lan tràn.
"......"
Hoa Vụ đứng dậy lùi lại, ghét bỏ mà cất dao đi.
Ngụy Khải Phi giống như con chuột trong cống, tối tăm ghê tởm, bắt nạt kẻ yếu.
Có động tĩnh trong lối đi, như là có người chạy tới bên này, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thét chói tai.
Hoa Vụ nhét dao trở lại trong túi, nhìn xuống Nguỵ Khải Phi từ trên cao, khoé môi gợi lên nụ cười cổ quái: "Tôi sẽ nói với mọi người, anh đã về rồi. Gặp ở trường học, bạn học Nguỵ, chúng ta còn thời gian ở chung rất dài đó."
Hoa Vụ lôi kéo Phó Việt rời đi.
Phó Việt không phản đối, hắn chỉ quan đầu lại nhìn Nguỵ Khải Phi.
Ánh sáng mơ hồ đan xen một màu đỏ mờ mịt trong đáy mắt, hắn chậm rãi gợi lên nụ cười, cùng Hoa Vụ biến mất ở lối ra thông đạo.
Rời khỏi nhà ma, bước vào ánh mặt trời, cỗ tà khí âm u dày đặc trên người Phó Việt kia cuộn vào trong bóng râm, biến mất.
Hắn đẩy tay Hoa Vụ đang túm mình ra, "Cô không sợ hắn nói ra à."
"Nói cái gì? Em làm cái gì với hắn?" Hoa Vụ nghiêng đầu, cười hỏi: "Cũng không phải em treo hắn lên, anh trai."
Một tiếng 'anh trai' của thiếu nữ nghe mười phần chân thành, nhưng trên mặt như là viết mấy chữ to 'người là do anh treo lên, kể cả bị tìm phiền toái cũng là tìm anh'.
"......"
Phó Việt chuyển đề tài, "Lá thư kia, là viết cho Giang Đồ."
Thư...... Hoa Vụ nhớ tới khi lật qua bàn Ngụy Khải Phi lần trước, lá thư cô đọc.
Lúc ấy Phó Việt đột nhiên đứng đằng sau cô, chắc là nhìn thấy......
Cô chớp mắt, "Bằng không anh nghĩ là ai? Em sao? Cho nên lúc nãy anh tìm hắn gây sự là vì em hả?"
Hoa Vụ thò lại gần, "Phó Việt, sao anh lại quan tâm em như vậy?"
Phó Việt đẩy cô ra, dùng ánh mắt bắt cô đứng yên, "Sao cô lại bảo vệ Giang Đồ như vậy?"
Hoa Vụ khoanh tay, vẻ mặt âm trầm nói: "Chuyện con gái, nói cho anh anh cũng không hiểu."
Phó Việt: "......"
Tôi không hiểu nên mới hỏi cô đó!
Nhưng hiển nhiên Hoa Vụ không định trả lời, lắc đầu thở dài đi ra ngoài.
Phó Việt nhìn lối ra tối đen của nhà ma một cái, nâng bước đuổi kịp Hoa Vụ.
Hoa Vụ cùng Phó Việt trở lại cửa chính nhà ma, Du Yên và Lục Mân đã ra tới, Du Yên kéo Lục Mân, không cho cô đi.
"Tiểu Trà, các em ra rồi." Du Yên phất tay, làm bộ làm tịch hỏi: "Những người khác đâu?"
"Chị Giang Đồ có việc, bạn học Mạnh đưa chị ấy trở về." Hoa Vụ mặt không đổi sắc mà nói dối, "Nguỵ Khải Phi cũng có việc đi rồi."
"A...... Vậy không phải là chỉ còn lại chúng ta sao?"
Lục Mân tránh khỏi Du Yên, giọng điệu lo lắng: "Diệu Ngôn đi rồi? Sao cậu ta không gọi tôi."
"Tại sao phải gọi chị." Hoa Vụ nhìn cô ta: "Anh ta đâu phải ba chị."
Lục Mân: "......"
Lục Mân tựa hồ không muốn nói chuyện với Hoa Vụ, sang bên cạnh gọi điện thoại.
Điện thoại Mạnh Diệu Ngôn không có người nhận, Lục Mân liên tiếp gọi mấy lần, cuối cùng sắc mặt cũng khó coi.
Du Yên: "Vậy chúng ta còn đi xem phim không?"
Hoa Vụ không định đi, rốt cuộc phải bỏ tiền, bây giờ cô là một nữ chính bần cùng, muốn thực hiện đức tính tiết kiệm tốt đẹp.
Du Yên hạ giọng, ý nói Lục Mân còn đang cố gọi điện thoại: "Chúng ta phải coi chừng cô ấy chứ? Nếu không lại làm chuyện xấu thì sao?"
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ và Du Yên nhìn nhau, hai người đồng thời bước lên phía trước, giữ lại Lục Mân.
Hoa Vụ cười nói: "Vừa rồi bạn học Mạnh nói, chờ hắn đưa chị Giang Đồ về liền quay lại tìm chúng ta. Chị là thanh mai trúc mã của bạn học Mạnh, bọn tôi sẽ chăm sóc chị thật tốt...... Chúng ta đến rạp chiếu phim trước đi."
Lục Mân không gọi được điện thoại hoài nghi: "Thật sao?"
Hoa Vụ thành khẩn gật đầu, mặt đầy ý cười: "Em lừa chị làm gì."
—— Ngắm hoa trong sương ——
Nam nữ chính khác ở nhà ma ôm ôm ấp ấp, Hoa Vụ và Phó Việt ở nhà ma giống hai tên biến thái uy hiếp người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT