Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Phó Việt ngồi bật dậy, hắn ở trong bóng đêm, chuẩn xác bắt lấy cổ tay Hoa Vụ, muốn mạnh mẽ đoạt đồ về.

Hoa Vụ sao có thể để cho hắn đoạt, lùi lại về sau.

Phó Việt giữ chặt quần áo cô, túm cô về phía mình.

Hoa Vụ nghe thấy tiến xoẹt, sợ Phó Việt thật sự kéo rách quần áo, chỉ có thể theo về chỗ hắn bên kia.

Cô bị ngã vào trong chăn, ngón tay hơi lạnh của Phó Việt bóp cổ cô, không dùng sức, nhưng giọng điệu nguy hiểm: "Giang Trà, tôi đã từng cảnh cáo cô chưa, bớt quản chuyện của tôi lại."

"Anh cho rằng em muốn quản à......"

"Vậy thì đừng quản."

"......" Hoa Vụ nhịn nhẫn: "Anh muốn bóp chết em?"

Phó Việt ở trong ánh sáng yếu ớt, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.

Ngón tay bóp chặt, dường như thật sự muốn bóp chết cô.

Nhưng rất nhanh lại buông ra.

Trên mặt thiếu nữ ngậm ý cười cổ quái, giống như khiêu khích mở miệng: "Phó Việt, chỉ cần anh không giết chết em, em chắc chắn sẽ quản. Thân là người nhà duy nhất của anh, em có quyền quản anh."

"......"

Có bệnh!

Hoa Vụ chống thân thể ngồi dậy, sờ dưới cổ: "Hôm nay anh phá lệ nóng nảy, ở ngoài bị người ta bắt nạt?"

Trước đó cô trực tiếp cầm dao bắt hắn đi học, cũng không thấy hắn nóng nảy như vậy, càng đừng nói là đánh trả......

Phó Việt ngồi ở bên cạnh không hé răng.

Hoa Vụ lại lần nữa cướp đồ trong tay hắn đi, hắn cũng không phản ứng, phảng phất như tán thành hành vi của Hoa Vụ.

Hoa Vụ chuẩn bị đi xuống quầy bán quà vặt dưới lầu gọi điện thoại, vừa đến cửa đã nghe thấy giọng của Phó Việt vang lên: "Cô muốn đi tỏ tình với Mạnh Diệu Ngôn?"

"Em tỏ tình cái gì với anh ta." Hoa Vụ không thể hiểu được.

"Không phải thì tốt, yêu sớm không tốt cho cô." Phó Việt nằm trở về, "Cút đi."

"......"

Bệnh tâm thần!

......

......

Hoa Vụ cầm tiền lẻ lấy được từ trong túi áo Phó Việt, đến quầy bán quà vặt gọi tới số điện thoại của Mạnh Diệu Ngôn —— vừa rồi nhìn thấy trong điện thoại của Giang Đồ.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới được bắt máy.

"Bạn học Mạnh Diệu Ngôn?"

"Cô là?"

"Cậu không cần phải quan tâm tôi là ai, tôi chỉ là gọi nói cho cậu một chuyện......"

......

......

Phó Việt đứng ở bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào bóng dáng đứng ở cửa quầy bán quà vặt gọi điện thoại, hắn lấy điện thoại trong túi quần ra, tìm một số điện thoại gọi qua.

"Rất xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện đang trong cuộc gọi......"

Phó Việt tắt điện thoại, lấy ra một hộp thuốc từ trong ngăn kéo ở bàn bên cạnh.

Hắn dựa vào bên cửa sổ, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa chiếu lên gương mặt tuấn mỹ kia của hắn, lập loè không rõ, giống như tà thần ẩn trong bóng đêm, đang chăm chú nhìn con mồi của mình.

Thỉnh thoảng hắn ấn bấm vào điện thoại, xem thời gian hiện lên trên màn hình.

Mười phút sau, người ở cửa quầy bán quà vặt dập máy.

Phó Việt lại lần nữa gọi đến số điện thoại vừa rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mộng Có Đành Buông
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
=====================================

Nối máy được.

Phó Việt tắt máy trước khi đối phương tiếp cuộc gọi.

Phó Việt nhìn Hoa Vụ đi ra từ quầy bán quà vặt, trong tay xách một túi đồ.

Chờ người vào trong toà nhà, lúc này Phó Việt mới rời khỏi cửa sổ, kéo áo khoác của mình lên, sờ đồ trong túi.

Sau khi xác định được tiền trong túi đã bị cô lấy đi, Phó Việt đập áo khoác lên trên giường, cắn răng tức giận mắng một tiếng: "Cái thứ bại gia!"

Phó Việt ngả người lên trên giường, từ chối cuộc gọi của hồ bằng cẩu hữu liên tục gọi tới, cuối cùng dứt khoát tắt máy, gối lên cánh tay, trong bóng đêm chăm chú nhìn hư không.

Một đêm không có việc gì.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Phó Việt đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng khách.

Ba cô gái nói nói cười cười chuẩn bị xuất phát.

Phó Việt mở cửa đi ra ngoài.

Tiếng cười nói đột nhiên im bặt.

Phó Việt đi về phía nhà ăn, rót một cốc nước, uống hết một nửa, lúc này mới quay đầu nhìn Hoa Vụ ăn mặc gọn gàng, "Đi đâu?"

Hoa Vụ không ngờ hắn sẽ hỏi cái này.

Trước đó hắn đều mặc kệ cô đi chỗ nào, còn ước cô đừng xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Công viên giải trí."

......

......

Hai mươi phút sau.

Trên xe buýt chen chúc, nhóm bác trai bác gái đang bàn tán xôn xao, chỉ điểm chuyện quốc gia đại sự, trẻ con khóc nháo không ngừng.

Con đường này là đi đến bệnh viện, rất nhiều người, trên xe buýt hoàn toàn không có chỗ.

Hoa Vụ buồn ủ rũ nắm lấy tay vịn, hỏi người anh trai cặn bã đứng ở bên cạnh mình, "Anh đi theo em làm gì?"

"Công viên giải trí là cô mở?"

"Không phải."

"Vậy cô dựa vào cái gì mà nói tôi đi theo cô?"

Hoa Vụ cạn lời, bởi vì anh chính là đi theo tôi đó! Ai cũng đều có thể nhìn ra được đấy? Cho rằng cô nhảy lớp, chỉ số thông minh là để trang trí sao?

Phó Việt rũ mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô tràn ngập buồn bã, biểu tình cũng lạnh hơn, "Cô đi công viên giải trí, cô có tiền?"

"......"

Không có.

Nhưng cô lại không định đi vào.

Cô lại không thể ấn đầu hai người đó để cho bọn họ ở bên nhau.

Cho nên để nam nữ chính thành công gặp mặt, công việc của cô cũng gần xong, tiếp theo chỉ xem bọn họ thôi.

Phó Việt cười lạnh một tiếng, đại khái là đang cười nhạo cô.

Xe buýt dừng lại, một đám người chen chúc đi lên.

Giang Đồ và Du Yên bị chen đến chỗ khác.

Phó Việt cũng bị ép phải nhích lại gần chỗ Hoa Vụ bên kia, cửa xe còn có người đang không ngừng đi lên, Phó Việt nắm lấy tay vịn, người bên cạnh đứng không vững, cũng lục tục đặt tay lên.

Trước khi xe chạy, Phó Việt túm lấy tay Hoa Vụ, đặt ở trên cánh tay mình.

Hoa Vụ có hơi phản nghịch, không muốn đứng chung một chỗ với Phó Việt, nhưng bốn phía kín không kẽ hở, cô căn bản không chen ra được.

Hơn nữa tay vịn cũng không còn chỗ để nắm.

Tay nắm trên cao......

Lấy chiều cao hiện tại của cô, không thực tế.

Cuối cùng cô chỉ có thể túm lấy quần áo Phó Việt.

Xe bắt đầu vững vàng chạy, nhưng mà mới chạy chưa được xa, đột nhiên phanh gấp một cái, người bên cạnh nghiêng về chỗ Hoa Vụ bên này.

Hoa Vụ vốn dĩ có thể đứng vững, nhưng mà người bên cạnh chen đến, liền không có cách nào ổn định thân thể, chỉ có thể dựa vào trên người Phó Việt.

Phó Việt trước một bước ôm lấy vai cô, kéo cô vào trong ngực, nghiêng người đi, tránh những người khác chen đến chỗ Hoa Vụ.

Hoa Vụ theo bản năng nắm lấy áo khoác hắn, nửa ôm vòng eo hắn.

Trên người thiếu niên là hương sữa tắm thoải mái tươi mát.

Trong nhà chỉ có một lọ sữa tắm như vậy, Hoa Vụ đã sớm quen với cái mùi này.

Nhưng không biết vì sao, cái mùi trên người Phó Việt, hình như phá lệ thơm một chút.

...... Có phải lén sử dụng chất lượng tốt hơn không?

Bên trong xe rất nhanh đã vang lên các loại tiếng oán giận.

"Làm cái gì thế!"

"Đằng trước có một đứa bé đột nhiên lao tới."

"Ôi trời làm tôi sợ muốn chết."

"Chen chết bọn tôi rồi."

"Các ngươi đừng có chen nữa, dẫm đến giày mới của tôi rồi!!"

"Đi giày mới thì ngồi xe buýt làm gì, ngồi xe taxi đi!"

Trong đám người oán giận, không hiểu sao lại đối đầu trực tiếp, bắt đầu cãi nhau.

Hoa Vụ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Phó Việt, giọng điệu không phù hợp với tuổi, nặng nề và bất đắc dĩ: "Phó Việt, nỗ lực kiếm tiền đi."

Mày Phó Việt hơi nhíu lại, là biểu hiện không kiên nhẫn.

Trong hoàn cảnh ồn ào, hắn nghe thấy tiếng của Hoa Vụ, rũ mắt nhìn cô, "Tự cô không biết kiếm?"

Hoa Vụ: "......"

Ta là một đứa vị thành niên, đi trên con đường nguy hiểm để cứu vớt ngươi, còn phải làm việc kiếm tiền?

Cái này hợp lý sao?

Hoa · vị thành niên · Vụ cảm thấy không hợp lý, cho nên cô không định làm việc ở trong trò chơi.

Phó Việt nói xong câu nói kia, cũng không tiếp tục nói câu khó nghe khác.

Chỉ là lại mang Hoa Vụ ra chỗ mình bên kia, tránh đi ánh mắt của một người đàn ông đang nhìn lung tung trên người cô.

Bởi vậy Hoa Vụ gần như là đối mặt với Phó Việt, bị hắn vòng qua ôm ở trong ngực, tư thế này rõ ràng có chút ái muội, nhưng giữa hai người lại không nhìn ra được bất kỳ hơi thở ái muội nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play