Ban ngày cả ngày cũng không thấy Phó Việt, ngay cả trường học hắn cũng không tới.
Tin tức tốt là Hoa Vụ cũng không bị người tìm tới cửa, chứng minh hắn còn sống.
Cuối tuần nghỉ, Hoa Vụ đi ra ngoài một chuyến, trở về liền phát hiện cửa phòng bị người ta tạt sơn đỏ, mùi sơn gay mũi lan tràn khắp hành lang.
"......"
Lúc Hoa Vụ lên lầu thấy người đàn bà lần trước tới nhà.
Cô đã hỏi rõ ràng mâu thuẫn của người đàn bà đó và Phó Việt.
Khoảng thời gian trước Phó Việt và con trai bà ta có xung đột, đã đánh người, bà ta vẫn luôn tìm Phó Việt đòi một lời giải thích.
Nhưng chuyện này, đúng là con trai bà ta gây sự trước, Phó Việt đánh trả, hai người đều bị thương.
Con trai người đàn bà kia cũng chỉ bị thương ngoài da một chút.
Bây giờ còn không buông tha......
......
......
Phó Việt cà la phất phơ lên lầu, tới cửa phát hiện Hoa Vụ đội mũ trên đầu, tự sơn cửa, màu đỏ thẫm, rất chói mắt.
Phó Việt nhíu mày, lại đang làm chuyện xấu gì?
Hắn đi qua đó, đá đá thùng sơn trên mặt đất, "Cô đang làm gì?"
"Thay áo cho cửa." Hoa Vụ cũng không quay đầu lại, "Mắt anh chỉ để trang trí thôi sao?"
Phó Việt làm lơ nửa câu sau của cô, "Không có chuyện gì mà cô lại thay áo cho cửa?"
Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn, kéo khoé miệng xuống: "Em bị người ta đánh chết ở nhà, sợ là anh cũng không biết."
Phó Việt: "???"
Thao tác lần trước của cô, ai có thể đánh cô?
Nhưng Phó Việt rất nhanh đã nghĩ ra: "Có người tới gây sự?"
"Là người đàn bà lần trước." Hoa Vụ thở dài: "Tạt sơn lên cửa, em đành phải thay áo cho nó."
Phó Việt đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Bà ta động thủ với cô?"
"Không có, lúc lên lầu em gặp bà ta, đi lên thì thấy cửa bị tạt sơn."
Phó Việt dời tầm mắt, "Cô lấy tiền đâu ra mà mua sơn?" Trên người cô không hề có tiền, làm sao mua nổi sơn?
"Nhặt."
"Nhặt?" Phó Việt kéo cô tay cô, để cô đối mặt với mình, "Có phải cô đi trộm không?"
Hoa Vụ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Chuyện trộm cắp, em sẽ không làm."
Hoa Vụ một mực chắc chắn sơn là nhặt được, nhưng cũng không chịu nói nhặt ở đâu, Phó Việt biết chỗ này chắc chắn có chuyện.
Nhưng Hoa Vụ không chịu nói, Phó Việt lại không thể đánh cô.
Hoa Vụ đưa cọ cho hắn, "Quá cao, em không sơn tới, còn lại giao cho anh."
Phó Việt vừa về đã bị sai bảo: "......"
Hoa Vụ cũng đã sơn một nửa, nếu không sơn hết, trông cánh cửa sẽ rất khó coi.
Phó Việt cởi áo khoác ra, sơn nốt nửa còn lại.
Chờ hắn sơn xong cửa, xách theo phần còn lại đi thẳng xuống lầu, đến tiểu khu bên cạnh.
......
......
Rầm rầm ——
"Ai đó!"
Bên trong vang lên giọng nói không kiên nhẫn, "Phá nhà sao? Đập cửa cái gì, có bệnh......"
Cửa lớn mở ra, người đứng ở ngoài, doạ người đàn bà nhảy dựng.
Trên người Phó Việt dính sơn, u ám mà đứng ở hành lang tối tăm, nhìn qua giống như giết người.
Người đàn bà theo bản năng muốn đóng cửa.
Phó Việt giơ tay ngăn lại.
Sức lực thiếu niên rất lớn. Hai tay người đàn bà cũng không thể đóng cửa lại, đáy mắt bà ta xuất hiện sự sợ hãi, có chút hoảng hốt gào lên: "Cậu còn muốn thế nào? Tôi đã đáp ứng sẽ không đi tìm mấy người nữa!!"
"Bà tạt sơn lên cửa nhà tôi?"
Người đàn bà bị ánh mắt âm u nhìn chằm chằm, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, theo bản năng giải thích: "Tôi chẳng qua là nhất thời xúc động......"
Phó Việt dùng sức kéo cửa ra ngoài, người đàn bà không giữ chặt, cửa bị kéo ra.
Hẵn cũng không tiến vào, chỉ xách thùng sơn trong tay lên, hắt lên cửa.
Thùng sơn nện ở trên mặt đất, cạch một tiếng nặng nề.
"Bà còn dám quấy rầy nhà tôi, coi chừng con trai bà." Giọng điệu thiếu niên nói bình tĩnh khó tả, nghe không ra bất cứ thăng trầm nào.
Nhưng mà người đàn bà lại không nhịn được mà run rẩy.
Phó Việt nói xong những gì cần nói, xoay người rời đi.
Người đàn bà thấy hắn đi rồi, không rảnh lo sơn trên cửa, kéo cửa lại, cũng gào to về phía bóng dáng Phó Việt: "Kẻ điên...... Cả nhà cậu đều là kẻ điên!!"
Rầm!
Cửa phòng đóng lại.
Phó Việt đứng ở đầu cầu thang, nhìn về phía cửa phòng bên kia.
Hắn cọ cọ sơn đỏ trên tay, trong đầu lướt qua lời nói của người đàn bà một lần.
—— Tôi đã nói là sẽ không đi tìm mấy người nữa!!
—— Kẻ điên...... Cả nhà cậu đều là kẻ điên!!
Giang Trà đã tới tìm bà ta.
Phó Việt có được kết luận này trong đầu.
Vậy thì có thể giải thích, sơn của cô là từ đâu tới.
Em gái này của hắn......
Cũng thật thú vị.
Trên đường Phó Việt trở về, quẹo vào quán ăn, đóng gói hai phần cơm, xách theo về.
Hoa Vụ không ở phòng khách, cửa phòng ngủ không đóng, hắn đi qua nhìn một cái.
Cô gái nhỏ ghé vào bàn làm bài tập.
Hắn đá đá cửa, gọi cô: "Ra ăn cơm."
Hoa Vụ quay đầu liếc hắn một cái, đặt bút trong tay xuống, đi ra khỏi phòng.
Hoa Vụ dường như đang nghĩ chuyện gì, cả quá trình không nói chuyện.
Phó Việt cũng không đáp lời, chờ cô ăn xong, dọn đồ xách ra ngoài vứt, sau đó người cũng không thấy.
"......"
Anh trai nổi loạn đáng lo thích lang thang bên ngoài.
Tóm lại là cái nhà này không giữ được hắn.
Hoa Vụ về phòng, vùi đầu tiếp tục viết kế hoạch cải tạo anh trai.
......
......
Thứ hai.
Trước tiên Hoa Vụ tìm chủ nhiệm lớp mới báo danh.
Chủ nhiệm lớp nhíu mày nhìn cô vài cái, Hoa Vụ cảm thấy ánh mắt kia nhìn mình giống như nhìn người bệnh nan y, như thể chủ nhiệm lớp phải đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cho cô.
Cũng may chủ nhiệm lớp chỉ là trông không thân thiện, sau đó cũng không làm cô khó xử, nói chuyện với cô tầm mười phút.
Chờ sau khi chuông giờ tự học sớm vang lên, lúc này mới dẫn cô qua đó.
Chủ nhiệm lớp bảo cô chờ ở trước cửa, cô ấy đi vào khiến đám học sinh ồn ào an tĩnh lại, "Lớp chúng ta có bạn học mới."
"Bạn học mới?"
"Học sinh chuyển trường sao?"
Bọn họ bây giờ đang học kỳ 1 lớp 11, có học sinh chuyển trường cũng không phải không thể.
Nhưng loại tin tức thế này đều sẽ có học sinh đồn đãi trước.
Lần này sao lại không nghe chút phong thanh* nào.
*nghe phong thanh: nghe tiếng gió, nghe đồn
Chủ nhiệm lớp gõ bàn, chờ mọi người an tĩnh lại, tiếp tục nói: "Bạn học mới không phải học sinh chuyển trường, là cấp 2 nhảy lớp lên đây."
"......"
Phòng học bỗng yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Cái gì gọi là...... Cấp 2 nhảy lớp lên đây?
Học sinh nhảy lớp chỉ có thể gặp trong TV, bây giờ xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ?
Hơn nữa từ cấp hai nhảy lên lớp 11, có phải hơi quá không?
"Bạn Giang Trà tuổi còn nhỏ, cũng không quen thuộc với lớp mới, hy vọng mọi người giúp đỡ bạn nhiều chút." Chủ nhiệm lớp nói xong, vẫy tay gọi Hoa Vụ đi vào, "Tự giới thiệu đi."
Hoa Vụ liếc mắt một cái liền thấy trong phòng học, chỗ ngồi của Phó Việt trống không.
"A...... Là cô ấy!"
"Cậu biết?"
"Lúc trước đi chung với Phó Việt."
Hai tuần trước có hai ngày Phó Việt tới rất sớm, đưa hắn tới, chính là một nữ sinh cấp hai, có điều không ai dám hỏi bọn họ có quan hệ gì.
Sau đó nữ sinh này lại tới tìm Phó Việt mấy lần.
Có điều Phó Việt đều không có mặt.
Cho nên học sinh trong lớp từng gặp Hoa Vụ, cũng có vài người.
Hoa Vụ thu hồi tầm mắt, "Chào mọi người, em tên Giang Trà, về sau mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
"......"
Thế thôi hả?
Không biết là ai, đi đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay thưa thớt dần nối liền thành một tràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT