Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.

Beta by dmp

====

Hoa Vụ nhặt khế ước chi kiếm bị thiêu đến cháy đen trong đống tro tàn lên.

"Thanh kiếm này xử lý kiểu gì đây?"

"Em thích thì giữ lại đi." Bạch Tuyệt đặt lợi thế vô cùng lớn vào trong tay cô.

"......"

Cô mới không thèm.

Dây leo trong thanh kiếm này rất không nghe lời, tóm được cơ hội là lại muốn uống máu cô.

Hoa Vụ ném thanh kiếm vào phòng để đồ trong lâu đài cổ, lạch cạch đóng xuống mấy cái ổ khoá lớn.

......

......

Nhiệm vụ của Hoa Vụ đã hoàn thành hết, nhưng mà Diệt Mông vẫn chưa online, cô không có cách nào nộp đơn.

Chỉ có thể tạm thời ở lại lâu đài cổ, sống cuộc sống về hưu nhàn nhã lại vui vẻ.

Sau lần Tái Ly nói chuyện với Bạch Tuyệt đó, đã rời đi trong ngày.

Sau đó lâu lâu hắn sẽ trở về, hắn vẫn không thích Hoa Vụ như cũ.

Nhưng hắn học được cách né tránh Hoa Vụ.

Điển hình của chỉ cần ta không nhìn thấy, ta có thể coi như không có việc gì xảy ra, vẫn là 'con trai' Bạch Tuyệt thương yêu nhất.

Niệm Nhĩ mất đến khoảng nửa năm, cuối cùng nhận ra một sự thật.

Hoa Vụ không phải đồ ăn —— bình thường!

Nhưng mà Niệm Nhĩ khác Tái Ly, thái độ của hắn không thay đổi gì, chỉ là lẳng lặng đưa cho Hoa Vụ hai hộp quần áo lớn.

Phía dưới còn tặng kèm các loại đồ chơi nhỏ.

Hoa Vụ ôm hộp đi tìm Bạch Tuyệt, cũng hỏi ra nghi hoặc của mình: "Quản gia kia của anh, có phải từng học việc ở chỗ gì kỳ quái không?

"Sao thế?"

Hoa Vụ ném hộp ở bên chân hắn, xoa cằm: "Tự anh nhìn, rất thú vị."

Bạch Tuyệt buông sách trong tay xuống, mở hộp ra.

"......"

Không phải đã bảo hắn đừng có làm mấy cái này rồi sao?

Hoa Vụ hiền lành tươi cười: "Kinh hỉ ở dưới."

"???"

Bạch Tuyệt nhìn xuống, thấy đồ ở phía dưới, không nhịn được cười, nhưng rất nhanh đã đóng hộp lại.

"Trước đó hắn ở bên cạnh Ale một thời gian, Ale thích chơi mấy cái này, có thể là học ở bên đó." Bạch Tuyệt kéo tay Hoa Vụ qua, dỗ dành giống như trấn an trẻ nhỏ: "Tôi sẽ nói với hắn, đừng làm mấy chuyện này."

Hoa Vụ đá đá hộp, lại có chút kỳ quái: "Có phải anh cũng có bệnh gì không?"

Bạch Tuyệt: "???"

Hắn thì có bệnh gì chứ.

Mắt Hoa Vụ nhìn xuống ngực hắn.

Tuy rằng Bạch Tuyệt dính cô rất chặt, nhưng ngoài trừ giao lưu thân mật như hôn môi, cũng không có loại giao lưu khác sâu hơn.

Bạch Tuyệt: "......"

Hắn không có bệnh!

Vì chứng minh mình không có bệnh, Bạch Tuyệt nắm lấy bàn tay thiếu nữ niết hai cái, cười cười mời cô: "Buổi tối thử xem?"

Hoa Vụ lại đá hộp một cái: "Đừng để tôi thấy mấy thứ này nữa."

Tầm mắt Bạch Tuyệt hạ xuống, thấy hơi buồn cười, ôm lấy eo thiếu nữ, dựa đầu trong lồng ngực cô, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không cần dùng mấy thứ này để lấy lòng em."

......

......

Đêm.

Sau khi Bạch Tuyệt ăn tối xong, liền không thấy tung tích.

Hoa Vụ tắm rửa xong, đọc sách một lát, đã nằm trên giường rồi, hắn vẫn chưa trở về.

Hoa Vụ ra cửa tìm Niệm Nhĩ: "Niệm Nhĩ."

"Phục Cừ tiểu thư, có yêu cầu gì sao?"

"Thấy chủ nhân nhà anh không?"

"Không thấy." Niệm Nhĩ mỉm cười: "Cần tôi đi tìm không?"

"Không cần." Hoa Vụ quay về phòng, không phải là hắn rén rồi chứ?

Lúc trước dính lấy cô cũng đâu thấy hắn ngại ngùng như vậy đâu.

Niệm Nhĩ nhìn cửa phòng đóng lại, mang theo một tia kỳ quái cùng nghi hoặc xuống lầu.

Lúc này chủ nhân không ở bên Phục Cừ tiểu thư sao?

Thật khác thường......

Niệm Nhĩ vừa xuống dưới lầu, liền thấy chủ nhân nhà hắn chậm rãi đi tới, trong tay ôm một bó tường vi trắng còn đọng sương.

Hắn đã thay một thân quần áo đỏ sậm kia, mặc vào áo khoác dài màu trắng bạc, chân trần dẫm trên đất đen.

Chất liệu áo khoác đặc thù, theo bước người đàn ông đi, giống như ánh trăng chuyển động.

Đồng tử Niệm Nhĩ co rụt lại, nhanh chóng xuống lầu, "Chủ nhân? Tại sao......"

Đây là nghi thức cho bạn đời.

Bạn đời của Huyết tộc, là rất quan trọng.

Quan trọng nhất chính là...... Kể cả muốn cử hành nghi thức, thì Phục Cừ tiểu thư cũng nên đứng chỗ này, đi về phía bến đỗ của cô ấy.

Đây là quy củ của huyết tộc.

Bên có vị thế thấp hơn phải hoàn thành nghi thức này, đó là cả sự thần phục và lòng trung thành.

Nhìn thế nào, cũng là nhân loại - Phục Cừ tiểu thư yếu hơn chứ?

Hơn nữa...... Đây là một chuyện rất long trọng, cần thông báo cho thân vương khác chứng kiến.

Vì sao chủ nhân nhà mình lại lén lút làm!

Niệm Nhĩ bắt đầu nóng lòng, "Chủ nhân, ngài không sao chứ?"

"Không sao." Bạch Tuyệt đi lên lầu.

Niệm Nhĩ vội vàng đuổi kịp, "Chủ nhân, ngài thật sự không sao chứ?"

"......"

Bạch Tuyệt: "Đừng đi theo ta."

"......"

Niệm Nhĩ bị lệnh cưỡng chế ở yên tại chỗ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng trắng bạc lên lầu, biến mất ở chỗ rẽ.

Bạch Tuyệt đứng ngoài cửa phòng, thở ra một hơi, giơ tay đẩy cửa phòng.

Hoa Vụ đang chuẩn bị ngủ, cửa phòng đột nhiên mở ra, cô quay đầu nhìn: "Tôi còn tưởng rằng...... Bộ dạng này của anh là thế nào?"

Áo khoác dài rộng thùng thình, mặc lên người bình thường, phỏng chừng rất khó có thể thể hiện được nét đẹp của nó.

Nhưng Bạch Tuyệt không phải người thường, người hắn cao vừa vặn, áo khoác dài màu bạc sáng và mái tóc vàng sẫm của hắn làm nổi bật lẫn nhau.

Tường vi màu trắng trong ngực, dính sương đêm trong suốt.

Hắn giống như vị thần rơi vào nhân gian, thanh lịch thánh khiết, lại tà ác mị hoặc.

Hô hấp Hoa Vụ như ngừng lại, ánh mắt dừng trên quần áo rộng thùng thình, cổ tay áo to rộng, cô có thể thấy, bên trong Bạch Tuyệt không mặc gì cả.

Trên người hắn chỉ có cái áo khoác màu bạc này.

Lạch cạch ——

Âm thanh cửa phòng đóng lại rất nhỏ, Hoa Vụ bất ngờ dời tầm mắt.

Thanh niên tuấn mỹ ôm hoa chậm rãi câu môi cười, "Chờ lâu rồi?"

"Không......"

Bạch Tuyệt đi về phía cô, áo khoác theo bước chân hắn, như tạo nên ánh trăng.

Hoa Vụ cảm thấy trên người hắn có một loại lực hấp dẫn không hiểu nổi, làm cô không thể rời mắt, mỗi bước đi của hắn, đều khiến tim cô đập nhanh thêm một nhịp.

Lúc Bạch Tuyệt đến gần, Hoa Vụ lùi về sau, dán vào mép giường.

Áo khoác dài uốn lượn trên mắt đất, trải ra như thuỷ triều, bó hoa đọng giọt sương kia được đưa đến trước mặt cô, thanh niên trông còn tươi đẹp hơn hoa nhẹ giọng hỏi: "Phục Cừ tiểu thư, em có nguyện ý kết hợp với tôi không?"

Hoa Vụ rũ mắt nhìn Bạch Tuyệt đang quỳ một gối trên đất.

Chỉ là chuyện vui giữa người lớn với nhau thôi...... Không cần thiết phải làm ra thế trận lớn như vậy chứ?

Bạch Tuyệt nhìn thiếu nữ loài người đứng ở trước mặt hắn, sau một lúc lâu không nhận được đáp lại, lông mi hắn hơi rũ xuống, có chút thất vọng, "Em không muốn sao?"

Hoa Vụ thở ra một hơi, hỏi: "Đây là nghi thức gì?"

Sao còn phải làm nghi thức!

Làm như cô phải hiến thân cho ma quỷ vậy!!

"Nghi thức cho đêm nay." Giọng điệu của Bạch Tuyệt rất sung sướng: "Tôi muốn để em nhớ kỹ."

"Chỉ là nghi thức đêm nay?"

Bạch Tuyệt gật đầu cười nhẹ, "Chỉ là nghi thức đêm nay."

Hoa Vụ do do dự dự nhận lấy hoa, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nhưng Bạch Tuyệt đã nắm lấy tay cô, nụ hôn lạnh lẽo đặt lên mu bàn tay.

Huyết tộc cường đại nửa quỳ trước người cô, như chú cún to lớn ngoan ngoãn, khẩn cẩu cô rủ lòng thương.

Hương thơm êm đềm thổi qua chóp mũi, thân thể Hoa Vụ mềm nhũn, ngã vào mép giường, sa vào trong chăn bông mềm mại.

Bạch Tuyệt nắm lấy mắt cá chân cô, nghiêng người về phía trước, ngẩng đầu nhìn cô, "Bạn nhỏ chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play