Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Umei.
Beta by DMP.
====
Trước kia Bạch Tuyệt đã thử dùng máu của bản thân, từng kìm nén được cơn khát này.
Có điều là hiệu quả không tốt lắm, không bao lâu liền sẽ lại rơi vào cảm xúc đó, giống như những quỷ hút máu cấp thấp kia, chỉ còn lại ý muốn hút máu.
Nhưng......
Sau khi hắn phát hiện khi mình chuyên tâm đi làm một vài chuyện khác, được bao trùm bởi hơi thở của cô, tuy rằng vẫn rất khó chịu, nhưng so với hắn tự chịu đựng thì tốt hơn nhiều.
Có cái gọi là, đau đớn nhưng hạnh phúc.
Bạch Tuyệt cho rằng dùng từ này để hình dung tình cảnh của hắn, rất thích hợp.
......
......
Hoa Vụ đã từng thấy Bạch Tuyệt cắn cổ tay hắn, cái vẻ đẹp đẫm máu mà nghẹt thở này, khiến cho tim người ta loạn nhịp.
Nhưng hẳn là Bạch Tuyệt khó chịu......
Lúc trước còn không sao, hắn sẽ dựa theo giao hẹn, ba ngày một lần, uống máu cô để thuyên giảm.
Nhưng mới đây số lần Bạch Tuyệt ăn giảm bớt, đó là lý do cô có cảm giác hắn dính mình, có một loại cảm giác ngột ngạt.
"Thỏa thuận của chúng ta vẫn hữu hiệu như cũ đấy." Hoa Vụ nói: "Ba ngày một lần."
"Tôi không nỡ mà." Bạch Tuyệt không có che che giấu giấu.
"Chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi."
"Ừm, tôi vẫn không nỡ.".
truyện đam mỹHoa Vụ trầm xuống, vẫn chú trọng nhắc nhở hắn: "Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, đừng yêu tôi."
Mọi người chỉ đơn thuần làm đối tác giao dịch là được rồi, cho dù là công việc hay là thể xác......
Để tình cảm xen lẫn vào sẽ trở nên phức tạp.
"Ừ."
Bạch Tuyệt đáp lại rất nhanh, mảy may không thèm để ý đến yêu hay không yêu.
Hắn chỉ muốn cô ở lại bên cạnh mình.
Chỉ cần cô có thể ngoan ngoãn làm được việc này, những cái khác đều không quan trọng.
Rõ ràng Hoa Vụ nguyện ý ở lại bên hắn.
Cho nên Bạch Tuyệt rất hài lòng, đương nhiên muốn đối xử với cô tốt hơn.
......
......
Niệm Nhĩ ở ngoài cửa phòng, đi qua đi lại, muốn gõ cửa lại không dám.
Cho đến cửa phòng mở ra từ bên trong.
Niệm Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, "Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng ra rồi."
Hắn lén nhìn vào trong phòng, Hoa Vụ ngồi ở mép giường, mặc chỉnh tề, mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai, rải rác ở sau người, nhìn qua có vài phần ngoan ngoãn.
Hắn còn tưởng sẽ thấy một cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng.
Thiếu nữ nhân loại nhận ra ánh mắt hắn, ngước mắt nhìn qua.
Cái liếc nhìn kia lãnh đạm khó tả.
Nhưng Niệm Nhĩ còn chưa hoàn hồn sau cái liếc mắt kia, thiếu nữ liền nhếch môi cười, vô cùng ngoan ngoãn.
"......"
Niệm Nhĩ bất giác run lên, có cảm giác như bị thứ gì xấu xa nhìn chằm chằm.
Bạch Tuyệt tiến lên một bước, vừa vặn chặn tầm mắt Niệm Nhĩ nhìn vào trong phòng, "Có việc?"
"Tái Ly......" Niệm Nhĩ nhớ đến chính sự, vội vàng nói: "Ngài đi nhìn hắn chút đi......"
"Hắn làm sao vậy?"
"Hắn cảm thấy ngài không cần hắn, có gì đó không ổn, tôi đã khuyên rất nhiều lần cũng không có tác dụng."
Bạch Tuyệt nhíu mày, Tái Ly đi theo hắn đã lâu, hắn bảo Niệm Nhĩ đi chuẩn bị một ít đồ ăn đưa lên cho Hoa Vụ, hắn đi xuống tìm Tái Ly.
Tái Ly ngồi ở đường núi đằng sau lâu đài cổ.
"Tái Ly."
Tái Ly vừa thấy người đi lên đường núi, lập tức đứng dậy, giọng rầu rĩ gọi một tiếng: "Đại nhân."
"Chuyện giao cho ngươi, xong hết rồi sao?"
"...... Đều đã xử lý tốt."
Bạch Tuyệt đi đến chỗ hắn đứng, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Tái Ly cúi đầu đến cực thấp, "Đại nhân không cần tôi nữa phải không?"
"Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
"Từ sau khi nhân loại kia xuất hiện, ngài gần như đều không để tôi bên cạnh nữa......" Trong giọng nói Tái Ly rõ ràng đang trách cứ.
Trước kia hắn mới là người bên cạnh Bạch Tuyệt.
Nhưng kể từ khi thiếu nữ nhân loại kia xuất hiện, Bạch Tuyệt rất hiếm khi gọi hắn......
"Ngươi không thích cô ấy."
Câu Bạch Tuyệt nói là câu trần thuật.
Tái Ly đương nhiên không thích cô.
"Cô ta chỉ là một nhân loại, dựa vào cái gì...... Dựa vào cái gì có thể ở bên cạnh ngài?"
Bạch Tuyệt nhìn Tái Ly lớn lên bên cạnh mình, "Cho nên, ngươi thích ta sao?"
Tái Ly lắc đầu, lại gật đầu.
Hắn thích Bạch Tuyệt.
Nhưng cũng không phải là cái loại thích này.
Bạch Tuyệt cứu hắn, nuôi hắn lớn lên.
Với hắn mà nói, Bạch Tuyệt giống như trưởng bối, hắn tôn kính người, sùng bái người.
Trong thế giới của hắn, chỉ có Bạch Tuyệt, mệnh lệnh của người chính là mọi thứ của hắn.
Bây giờ tự nhiên có một nhân loại không biết từ đâu nhảy vào, lấy đi sự chú ý của Bạch Tuyệt.
Cũng giống như cha ruột của mình, đột nhiên đi yêu thương một đứa trẻ khác.
Hắn làm sao có thể chấp nhận được.
Hắn đương nhiên cũng sẽ không thích đứa trẻ kia.
"Nếu ngươi không thích ta, vì sao lại để ý là ai ở bên cạnh ta." Bạch Tuyệt như có như không thở dài một tiếng: "Tái Ly, có phải ngươi quá ỷ lại ta rồi hay không?"
"Tái Ly, trong thế giới của ngươi, không nên chỉ có mình ta."
Tái Ly đứng trên đường núi, nhìn theo Bạch Tuyệt rời đi.
......
......
Hoa Vụ ngồi trên bậc thang tầng hầm ngầm, nhìn những bông hoa màu đen nở rộ rực rỡ trên quan tài, tư thế lắc lư, như muốn dụ dỗ người ta hái.
Nhưng khi Hoa Vụ đi qua, những bông hoa đó sẽ vội vàng rụt vào cành lá ẩn mình đi.
Ngay khi cô lùi lại, nó lại chậm rãi vươn ra, tiếp tục tư thế lắc lư, như thể đang khiêu khích Hoa Vụ.
Một gốc dây leo, cũng đáng ghét như vậy.
Hoa Vụ ôm mặt, nhìn nó đầy ác ý, trong đầu cô đều là ý nghĩ làm sao để vặt hết hoa của nó.
'Sao lại đến chỗ này rồi?"
"Giải quyết?"
Bạch Tuyệt nói: "Hắn đi theo bên ta quá lâu rồi, trẻ con đôi khi không nghĩ thoáng được."
Hoa Vụ chỉ là thở dài, gạt chủ đề này sang một bên, đây là chuyện giữa Bạch Tuyệt và Tái Ly, không liên quan gì đến cô.
Hoa Vụ chỉ vào quan tài: "Xử lý nó như thế nào đây?"
Cây dây leo này bò lên quan tài, dường như đã hấp thụ lực lượng từ thi thể thuỷ tổ trong quan tài, lớn lên tươi tốt như vậy.
Lúc cô xuống dưới, toàn bộ tầng hầm ngầm gần như đều bị nó lấp đầy.
Thấy cô muốn vặt hoa của nó, dây đằng mới miễn cưỡng rụt cành lại, chỉ quấn quanh quan tài.
"Đốt đi."
Bạch Tuyệt đã sớm tìm ra cách kết thúc.
"Chỉ đến khi nó hóa thành tro tàn, mọi thứ mới thật sự kết thúc."
Hoa Vụ hưng phấn lấy ra bật lửa: "Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, đốt luôn nhé?"
Sàn sạt ——
Những sợi dây đằng huênh hoang quấn quanh quan tài nhanh chóng lùi về thân kiếm.
Bạch Tuyệt: "......"
Cô đây là muốn đốt dây đằng đúng không?
Lúc làm chuyện xấu là lúc tích cực nhất.
Nhưng xấu xa như thế rất đáng yêu......
Bạch Tuyệt bảo Niệm Nhĩ đem quan tài nâng ra ngoài, đặt ở trên bãi đất trống.
Bạch Tuyệt lấy ra một cái cái lọ, bên trong có non nửa bình chất lỏng không màu, hắn đổ chất lỏng lên quan tài.
Châm lửa.
Ngọn lửa xanh lập tức bao trùm toàn bộ quan tài.
Quan tài làm từ Mithril, bắt đầu hòa tan trong ngọn lửa.
"Anh đổ cái gì vậy?"
"Nước thánh." Bạch Tuyệt đưa cái chai còn thừa một ít cho cô, "Có thể tinh lọc hết thảy."
Có thể tinh lọc hết thảy......
Vậy cũng bao gồm cả thân vương rồi?
Đương nhiên chắc chắn có hạn chế.
Bằng không hắn cũng không cần tìm đủ mọi thứ, sau đó giết chết thuỷ tổ, rồi mới dùng cái này.
Nhưng giá trị của thứ này, chắc chắn không tầm thường.
Chiếc lọ trong suốt quay vài vòng trong tay Hoa Vụ, "Anh cho tôi như vậy...... Tin tưởng tôi đến vậy sao?"
Loại đồ vật này, giao cho phía nhân loại, hẳn là có thể nghiên cứu chế tạo ra đồ vật để đối phó với huyết tộc.
Trong con ngươi màu vàng sậm của Bạch Tuyệt, phản chiếu ngọn lửa xanh âm trầm kia, "Tôi đã nói rồi, em muốn giết tôi, cầu còn không được."