Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

====

"Các người thật đúng là khó tìm."

Hoa Vụ nhảy xuống phế tích.

Hứa Tố không rõ nguyên do run lên, khẩu súng trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Lòng bàn tay và phía sau lưng cô ta trong nháy mắt túa ra mồ hôi lạnh.

Ban nãy đối mặt với Bạch Tuyệt, tuy rằng Hứa Tố cũng có phần sợ hãi, nhưng không có làm cô sởn tóc gáy như giây phút này.

Vì sao......

Cô ta lại xuất hiện ở chỗ này?

Người của Lý đội trưởng không bắt cô ta sao?

Ngón tay của Hứa Tố cử động, nhắm họng súng thẳng vào Hoa Vụ.

Nhưng chỉ giây tiếp theo, đồng tử của cô ta lập tức co rụt, không để tâm đến đống sắt thép đá vụn nguy hiểm trên mặt đất, ôm thân mình lăn sang bên cạnh.

Pằng ——

Viên đạn bắn vào thanh thép, bị bật ngược ra ngoài, rơi vào giữa đống đá vụn, tiếng leng keng leng keng vang lên vài lần.

"Ôi trời...... Lại có thể để cô tránh được." Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ chứa đầy ác độc, "Lần sau có thể sẽ không như vậy nữa đâu."

Hứa Tố nhanh chóng nép mình vào sau đống đổ nát, há to mồm thở dốc.

Phục Cừ này......

Không đúng lắm!

Ngực Hứa Tố phập phồng vài cái, cô ta hoảng loạn mò mẫm trên người.

Vừa rồi khi giao chiến với Bạch Tuyệt, quần áo trên người đã bị rách vài chỗ.

Cô ta mò vài lần cũng đều không mò được đồ vật ra, đáy lòng lại càng hoảng hốt hơn.

Chỗ nào vậy......

Không có...... Chỗ này cũng không có.

Sao lại không thấy.

"Tôi lặn lội đường xa đi tới tận đây, cô lại trốn tránh tôi như vậy có phải hơi bất lịch sự hay không, không phải cô rất muốn bắt tôi sao? Hiện giờ tôi đã tới rồi này, cô không muốn ngắm tôi nhiều một chút...... ư?"

Âm thanh kia nhẹ tênh, giống như thật sự đã đi rất xa.

Nhưng khi một chữ cuối cùng được thốt lên, âm thanh kia lại là phát ra từ trên đỉnh đầu.

Hứa Tố đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp cặp mắt phía trên.

Khuôn mặt dưới ánh trăng ấy, chậm rãi gợi lên một nụ cười.

Dưới hoàn cảnh như vậy, nụ cười kia lộ lên vẻ âm trầm vô cùng.

Pằng ——

"A ——"

Hứa Tố che chân lại, từ phía sau đống đổ nát ngã ra, ngã trên mặt đất.

Khoé mắt cô ta liếc được thứ gì đó, không quan tâm đến đau đớn trên thân, nhanh chóng duỗi tay, với lấy chút một trên mặt đất.

Hoa Vụ nhảy xuống phế tích, mạnh mẽ đá rơi vũ khí trong tay cô ta, cũng nhanh chóng bắn một phát vào cái chân còn lại.

Kế hoạch A hoàn mỹ đã hoàn thành.

Tiếp theo chính là......

Hoa Vụ nhắm thẳng vào ngực của Hứa Tố, một tay khác giơ lên vẫy vẫy, "Tạm biệt."

Pằng ——

Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.

......

......

Hoa Vụ xác định Hứa Tố đã tắt thở, lại bắn thêm hai phát nữa, sau đó để súng về lại bên hông, đi qua phía Bạch Tuyệt.

Bạch Tuyệt quỳ trong đống đổ nát, trên người hắn gần như đẫm máu, mặt đất cũng là bê bết vết máu.

Mái tóc dài màu vàng sẫm dính đầy máu, dán ở bên mặt, máu tươi dọc theo cằm, nhỏ từng giọt từng giọt xuống.

Hắn hơi hơi cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy được mặt.

Chết rồi?

Thân vương hẳn là không dễ chết như vậy nhỉ......

"Này, còn sống......"

Gió cuốn theo mùi máu tanh nồng.

Bóng đen che phủ, bàn tay của người đàn ông vuốt ve gáy cô, giữ lấy đầu cô, đè cô xuống đống đổ nát.

Hơi thở lạnh lẽo lướt nhẹ qua bên cổ, răng nanh sắc bén cắn xuống làn da mịn màng.

Đau đớn và tê dại ập đến cùng một lúc, Hoa Vụ khuỵu gối theo bản năng, muốn ngăn hắn, nhưng lại bị người đàn ông đè xuống, thân hình cao lớn nặng nề bao phủ cô ở dưới thân.

Tiếng nuốt vang lên từ bên tai.

Máu trong cơ thể nhanh chóng xói mòn.

Ánh trăng sáng rọi xuống đống đổ nát, thiếu nữ loài người mảnh mai dễ vỡ bị huyết tộc cả người đẫm máu đè ở trên đống đổ nát, máu thấm vào quần áo của thiếu nữ, xoá nhoà đi ranh giới giữa hai người.

......

......

Mất một lượng máu nhỏ cũng không nghiêm trọng, nhưng mất một lượng máu lớn, rất nhanh Hoa Vụ đã cảm thấy choáng váng.

Ánh trăng trên không trung hình như cũng bắt đầu xoay vòng vòng.

"Bạch Tuyệt...... đủ rồi." Hoa Vụ cắn răng: "Tôi sẽ chết đó."

Bạch Tuyệt dường như đã lấy lại được một chút lý trí, tốc độ nuốt chậm lại, chờ hắn dừng hẳn, đầu lưỡi lạnh băng lướt qua da, giống như một con cún con liếm đi liếm lại.

Thân thể của Hoa Vụ khẽ run lên, có một loại cảm giác kỳ quái không thể lý giải được.

"Khụ khụ......"

Bạch Tuyệt buông cô ra, nửa quỳ ở bên cạnh, che ngực lại ho khan.

"Phốc......"

Bạch Tuyệt phun ra một búng máu.

Máu đỏ tươi, lúc này lại có màu đỏ sậm.

Bạch Tuyệt giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, thở dốc vài cái rồi mới chậm rãi ngẩng đầu.

Trong đôi đồng tử màu vàng sẫm phản chiếu ra vầng trăng trên bầu trời, và thiếu nữ mang sắc mặt trắng bệch suy yếu.

"Hài lòng chưa?" Hắn hỏi.

"Tôi đã cứu anh." Hoa Vụ bình tĩnh nói.

Bạch Tuyệt rũ mắt xuống, nắm lấy tay thiếu nữ một lúc lâu, đặt ở bên môi hôn xuống, rồi lại kéo tay cô, đặt lên trên má mình.

Giống như một con ác thú đang khẩn cầu chủ nhân rủ lòng thương xót.

Lại giống như một con rắn độc sắp bò lên trên thiếu nữ loài người.

Hắn quỳ dưới chân Hoa Vụ, duy trì cái tư thế kia, không nói gì một lúc lâu.

Đằng xa có âm thanh truyền đến.

Có người tới.

Bạch Tuyệt đứng dậy, khom lưng bế Hoa Vụ lên, vài cú nhảy vọt rồi biến mất ở trong bóng đêm.

Bọn họ không trông thấy được, Hứa Tố nằm trên mặt đất, lồng ngực dần dần phập phồng.

......

......

Thành phố đổ nát nào đó.

Bạch Tuyệt đứng ở giữa phòng tắm sạch sẽ, quần áo dính máu rơi trên mặt đất, bị nước xối vào, nháy mắt biến thành đỏ như máu.

Sau khi rửa sạch vết máu trên người, Bạch Tuyệt bước ra khỏi buồng tắm vòi sen, đưa tay lên lau lớp sương mờ trên gương.

Hắn nhìn cơ thể không có bất kỳ vết thương nào trong gương kia.

Bạch Tuyệt túm lấy chiếc áo tắm dài bên cạnh, choàng lên người.

Sương mờ lại lần nữa phủ kín mặt gương.

Bạch Tuyệt giơ tay, đầu ngón tay quẹt rách lòng bàn tay, nắm chặt.

Máu đỏ sậm, tí tách rơi ở trong bồn rửa tay bằng sứ trắng, như đoá hoa màu máu đang nở rộ, rực rỡ bắt mắt, nhưng cũng lộ ra hơi thở mục nát thối rữa.

Hắn chống lên mặt bàn, giống như người bệnh sắp ngạt thở, thở dốc với một loại tần suất như đang cận kề cái chết.

Bàn tay chống lên mặt bàn, vết máu càng ngày càng nhiều, sắc đỏ sậm hiện ra trước mắt.

......

......

Bạch Tuyệt đi ra từ phòng tắm nhưng trên tay lại không có bất kỳ vết thương nào.

Hắn bước đến chiếc giường lớn trong phòng, đứng ở cuối giường chăm chú nhìn thiếu nữ loài người đang ngủ say ở bên trên.

Không biết qua bao lâu, hắn vòng từ cuối giường, đi về phía tủ quần áo bên cạnh, lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ bên trong ra.

Bạch Tuyệt trở lại mép giường, ngồi bên cạnh thiếu nữ, duỗi tay cởi cúc áo thứ nhất trên áo của cô.

Quần áo dính máu được cởi ra, Bạch Tuyệt giúp cô thay quần áo sạch sẽ.

Bạch Tuyệt xốc chăn lên, nằm xuống, ôm chặt thiếu nữ từ phía sau.

Bạch Tuyệt dùng tư thế thân mật hôn lên cổ của thiếu nữ, ngửi được hơi thở làm hắn mất kiểm soát kia.

Hắn chịu đựng thứ khát vọng vô biên đó, thì thầm vào tai, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không thể tách rời."

......

......

Hoa Vụ không biết bản thân đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài vừa đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống sàn nhà cách đó không xa, rèm cửa cũ nát hơi đung đưa.

Cô nheo mắt lại thích ứng với ánh sáng, mới vừa cử động một chút, thân thể lạnh như băng phía sau liền dán lên, tay đặt ở bên hông cô hơi hơi dùng sức, ôm chặt cô vào trong lòng.

Không rõ vì sao, Hoa Vụ lại biết người phía sau là ai.

Hoa Vụ đưa tay lên che đôi mắt lại, giảm bớt sự khó chịu do ánh mặt trời gay gắt mang đến.

Cánh môi của cô hé mở, gọi chính xác tên của người phía sau: "Bạch Tuyệt."

"Ừ."

Giọng nói của người đàn ông u ám trầm thấp.

Rõ ràng toàn bộ căn phòng đều rộng rãi sáng sủa, nhưng ngay khoảnh khắc âm thanh kia của hắn vang lên, cả thế giới như thể đều tối sầm lại.

Hoa Vụ không nhúc nhích, bình tĩnh lên tiếng: "Có thể giải thích không?"

Vì sao, bọn họ lại nằm trên cùng một chiếc giường, còn dùng tư thế thân mật như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play