*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Hoa Vụ ngồi trên một cây đại thụ, nhìn mấy người mặc quần áo màu trắng bạc kêu thảm thiết bên dưới.
Có người chạy đến dưới cây cô ngồi, nhưng nguy hiểm đằng sau đã đuổi theo, không còn kịp rồi......
Người nọ ngã ngửa xuống đất, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Hoa Vụ.
Bạch Tuyệt đứng bên cạnh hắn, móc ra một cái khăn, cẩn thận lau sạch máu trên tay, hơi ngửa đầu.
"Xuống được rồi."
Hoa Vụ chống thân cây nhảy xuống.
Những người này ăn mặc thống nhất, trên quần áo có hình thánh giá.
Là người của Ngân Thập Tự.
Xem bộ dạng bọn họ, hẳn là đang bị quỷ hút máu đuổi giết.
Hoa Vụ đi về hướng quan tài thật lớn cách đó không xa xem xét.
Cỗ quan tài kia trông rất cổ xưa, được đúc từ bạc, dây leo được điêu khắc sinh động như thật, đan chéo quấn quanh, giống như cả quan tài đều bị quấn lấy.
Cỗ quan tài này......
Sau khi Phục Cừ bị Hứa Tố bắt đến Viện sinh vật Niết Bàn, từng thấy cỗ quan tài này.
Nhưng lúc đó quan tài đã trong trạng thái mở ra, bên cạnh có rất nhiều dụng cụ kì lạ và ống dẫn.
Chỉ có điều bên trong chứa thứ gì, Phục Cừ không thấy.
Bây giờ nó xuất hiện ở đây, hẳn là đưa đến Viện sinh vật Niết Bàn...... Cũng có lẽ là Viện sinh vật Niết Bàn cướp được giữa đường.
Hoa Vụ đi qua, nhìn vòng quanh quan tài một vòng, cả cỗ quan tài kín mít như đổ bê-tông.
"Có thể mở cái này ra không?"
Hoa Vụ hỏi Bạch Tuyệt đứng bên cạnh.
Bạch Tuyệt: "Nhân loại các người đúng là không biết trời cao đất dày."
Hoa Vụ nhặt bản thân mình ra, "Anh mắng bọn họ thì chỉ bọn họ thôi, đừng lôi tôi vào."
Bạch Tuyệt: "Em không phải người sao?"
"Người với người cũng không giống nhau." Hoa Vụ hừ một tiếng: "Tôi là ánh sáng, là ngọn hải đăng dẫn lối, là hy vọng của nhân loại."
Bạch Tuyệt: "???"
Đầu óc không có bệnh chứ?
Bạch Tuyệt thấy Hoa Vụ sờ soạng quan tài, giống như muốn mở nó ra.
Hắn tiến lên kéo Hoa Vụ ra, máu của cô hơi đặc biệt, nói không chừng có thể đánh thức thứ bên trong.
"Bên trong là thứ gì?"
"Ác ma."
"?"
Hoa Vụ người da đen mặt đầy dấu chấm hỏi*.
*Ông này này =)))"Cho nên, đừng nghĩ về việc mở nó ra." Bạch Tuyệt mỉm cười, "Sẽ rất nguy hiểm."
Hoa Vụ nghe thấy nguy hiểm liền yên lặng lui về sau hai bước.
Cô nhìn người nằm bốn phía, lại nhìn cỗ quan tài màu bạc to lớn kia.
Tròng mắt đen láy xoay vài vòng, khóe môi gợi lên nụ cười tà ác, "Tôi có một ý tưởng."
Bạch Tuyệt nhìn cô, "Ý tưởng gì?"
Hoa Vụ: "Anh đường đường là thân vương, tài nguyên có thể sử dụng hẳn là không ít nhỉ?"
Bạch Tuyệt không hé răng.
Muốn xem xem cô lại có ý xấu gì.
Hoa Vụ chắp tay trước ngực, dùng giọng điệu mong chờ hỏi: "Anh có thể bảo người của anh chế tạo ra một cái quan tài tương tự như này không?"
Bạch Tuyệt suy nghĩ: "Có thể."
Cô lại chỉ vào thành viên của Ngân Thập Tự đã chết trên đất: "Vậy anh có thể làm mấy người này tạm thời sống lại không?"
"Không khó."
Hoa Vụ vỗ tay một cái, "Tôi muốn để bọn họ đưa quan tài vào Viện sinh vật Niết Bàn, cho mấy người đó một kinh hỉ!"
Bạch Tuyệt nhìn nụ cười như biến thái trên mặt Hoa Vụ, nghĩ thầm cô làm vậy là cho kinh hỉ, hay là kinh hãi?
Chế tạo lại một cỗ quan tài, trong đó đựng thứ gì...... Còn không phải do cô quyết định sao?
Có lẽ là Bạch Tuyệt cảm thấy Hoa Vụ xấu xa đến đáng yêu vô cùng, cũng muốn xem xem cô có thể làm ra cái gì, đồng ý giúp cô chuyện này.
Hắn cắn rách ngón tay, nhỏ máu vào miệng thành viên đã chết của Ngân Thập Tự.
Hoa Vụ thấy mấy người này sống lại, bò dậy khỏi mặt đất, đứng thành một hàng.
Bạch Tuyệt phát hiện ánh mắt Hoa Vụ nhìn hắn lại thay đổi, giống như là phát hiện ra đại lục mới, hai con mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.
"......"
"Anh là bảo bối gì vậy nè! Tôi thích anh!!"
Bạch Tuyệt đưa ngón tay lên môi, đại khái hiểu cô có ý gì, "Nhiều nhất một tháng, bọn họ sẽ không thể nhúc nhích nữa."
"Một tháng cũng có thể làm được rất nhiều việc đó!"
"......"
......
......
Hoa Vụ muốn chế tạo một cỗ quan tài tương tự, phải tốn một ít thời gian.
Cho nên tạm thời bọn họ không đi vào khu sinh hoạt, mà tìm một thành phố đổ nát không người dừng chân.
Bạch Tuyệt gọi Tái Ly về, cùng được mang đến có Mithril* và mấy người thợ.
*Mithril: quặng kim loại hư cấu trong 'Chúa tể của những chiếc nhẫn'. Được miêu tả như sau: "Tất cả mọi người đều mong muốn có nó. Nó có thể được đập như đồng, và đánh bóng như thủy tinh; và Người lùn có thể làm ra nó từ kim loại, nhẹ và cứng hơn thép tôi. Vẻ đẹp của nó giống như bạc thông thường, nhưng vẻ đẹp của Mithril không hề bị xỉn màu hay mờ đi."Mấy người thợ run bần bật, bị ép đến làm việc.
Tái Ly rõ ràng không thích Hoa Vụ, "Đại nhân, sao ngài vẫn còn mang cô ta theo."
Bạch Tuyệt liếc hắn một cái: "Bây giờ ta làm gì cũng phải báo cáo với ngươi sao?"
Tái Ly vội gục đầu xuống: "Tái Ly không có ý đó."
"Làm tốt chuyện ta dặn ngươi, chuyện khác đừng hỏi nhiều."
"...... Vâng."
Tái Ly im lặng trong chốc lát, lại bước lên trước hai bước: "Đại nhân, ngài đã lâu chưa dùng bữa, cần......"
"Không cần."
Tái Ly siết chặt tay, thấp giọng đáp một tiếng, rời khỏi phòng, đi giám sát mấy người thợ kia.
Hoa Vụ ngồi bên bàn dài phủ vải trắng, trên bàn bày nến và hoa tươi.
Trước mặt cô bày dụng cụ ăn đẹp đẽ, nhưng đồ ăn trên đĩa...... Rất rẻ tiền.
"Anh ta thích anh."
Bạch Tuyệt đứng bên cửa sổ xoay người: "Em nói gì?"
"Tôi nói anh ta thích anh."
Bạch Tuyệt kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cô: "Nó là do tôi nuôi lớn, có tính ỷ lại với tôi thôi."
"Vậy anh ta là con nối dõi của anh hả?" Con trai thấy có quân địch bên cạnh cha già, không vui cũng dễ hiểu.
"Không phải."
Tái Ly cũng không phải do hắn chuyển hóa.
Hắn chỉ cứu nó.
Sau đó vẫn luôn nuôi bên người.
"Em định để gì vào trong quan tài?"
Hoa Vụ cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn nhấp hai ngụm, "Anh có đề cử quà gì không?"
Bạch Tuyệt tiếp lời cô: "Em muốn dạng quà như thế nào?"
Hoa Vụ nói ra yêu cầu của mình: "Đặc biệt một chút, dữ một chút......"
Hai người nghiêm túc thảo luận, giống như đang thật sự chọn quà cho ai đó vậy.
Mấy thứ đồ kỳ quái trong huyết tộc không khó tìm, Bạch Tuyệt sai Tái Ly đi tìm vài thứ tới.
Chờ sau khi quan tài được chế tạo xong, Hoa Vụ bắt đầu nhét quà vào trong......
Bạch Tuyệt đứng ở đây, mấy thứ này không dám lỗ mãng, cả đám co rúm lại giả chết.
Bạch Tuyệt nhìn cô nhét tất cả mọi thứ vào, yên lặng toát mồ hôi thay người mở món quà này.
Hoa Vụ nhét cọng dây leo kì quái cuối cùng vào, dây leo muốn bò ra ngoài, bị Hoa Vụ tóm lấy xúc tu nhét vào lại.
Nhìn quan tài đầy ắp, Hoa Vụ đứng dậy, hài lòng gật gật đầu: "Thành ý nhiêu đó chắc đủ rồi, bịt quan tài lại đi."
Bạch Tuyệt phất tay, để thợ bịt quan tài lại.
......
......
Viện sinh vật Niết Bàn.
"Giáo sư Hứa."
Hứa Tố đi ra từ trong phòng thí nghiệm, trợ lý vội vàng chạy tới, ghé vào tai cô ta nói mấy câu.
"Chắc chắn không?"
"Tin chính xác, bọn họ tận mắt nhìn thấy, là người của Ngân Thập Tự."
Hứa Tố quan sát xung quanh, dẫn trợ lý đến một góc không người bên cạnh, "Anh đi nói cho đội trưởng Lý biết, bảo anh ta dẫn người tới, nhất định phải mang được đồ về đây. Nhớ, làm việc điệu thấp thôi."
"Được."
Trợ lý vừa đi tới cửa, Hứa Tố lại gọi hắn lại: "Người tôi bảo các anh tìm có tin gì không?"
"Khoảng thời gian trước khu sinh hoạt số sáu bị quỷ hút máu huỷ hoại, những người sống sót đó đều bị phân tán tới các khu sinh hoạt khác nhau, tạm thời...... Không có tin tức."
Hứa Tố nhăn nhó, "Anh đi làm chuyện này trước đi."
Trợ lý đồng ý, rảo bước rời khỏi, đi tìm đội trưởng Lý.