Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

====

Buổi trưa vừa qua, cuối cùng trang chủ cũng lên tiếng, bảo mọi người đi ăn uống, nghỉ ngơi trước, buổi chiều lại tiếp tục.

Lúc trước, cơm canh sẽ được đưa tới chỗ ở của bọn họ, tuy nhiên hôm nay mọi người đều ở đây, cũng có chuyện muốn thảo luận, cho nên đa số đều đi tới thiện phòng ăn cơm trước.

Trương thị được Liên Hương đỡ, cũng đi về phía bên kia.

Trương thị rõ ràng có hơi thất thần, người bà phái đi lâu như vậy còn chưa trở về, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hay là chưa tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay?

Thiện phòng của Tri Lai sơn trang rất lớn, ngày thường là nơi đệ tử bên trong trang dùng cơm.

Nhưng cũng thường là nơi vắng vẻ, ngay cả khi các đệ tử mỗi người ngồi một bàn cũng không thể lấp đầy nơi này.

Hôm nay thế mà lại đầy ắp, các đệ tử của Tri Lai sơn trang đã tự giác lên làm tiểu nhị đưa đồ ăn.

Tuy nhiên những người trong giang hồ đó cũng không để ý, tự mình đi lấy đồ muốn ăn, cảm giác như đang ăn tiệc buffet.

Thời điểm Hoa Vụ đến, đã không còn chỗ trống.

"Hữu Linh cô nương." Ân Tương Tư vẫy tay với Hoa Vụ, "Chỗ này."

Ân Tương Tư và Giang Chân Nghi ngồi cùng nhau, không có những người khác.

Không còn chỗ nào khác, Hoa Vụ đành phải kéo Liên Hoài qua.

Cái bàn hình vuông, bốn người, một người một bên là vừa khít.

Nhưng Liên Hoài thì không.

Hắn chen qua chỗ Hoa Vụ bên kia ngồi.

Ân Tương Tư biết quan hệ giữa hai người này mập mờ, thấy nhiều quen rồi, Giang Chân Nghi khó hiểu nhìn vài lần, đại khái là cũng đã hiểu ra, không có ác ý gì mà cười một cái.

Thời điểm tan cuộc, Ân Tương Tư tìm một vòng cũng không tìm thấy bọn họ, lúc này ân cần đi lấy bát đũa cho bọn họ.

Ánh mắt Giang Chân Nghi dừng trên hộp đồ ăn trong tay Hoa Vụ kia: "Hữu Linh cô nương, sao ngươi còn xách theo hộp đồ ăn?"

"Lát nữa đưa cơm cho sư phụ ta." Hoa Vụ đặt hộp đồ ăn ở bên chân.

Giang Chân Nghi nghĩ đến cái gì đó: "Sư phụ ngươi thật sự là Tạ Lan công tử của Phù Dung Cốc sao?"

Hoa Vụ: "Ừ."

Vẻ mặt Giang Chân Nghi tò mò hỏi vài vấn đề, cuối cùng thở dài: "Đáng tiếc ta sinh muộn mười năm, nếu không ta đã có thể tới kịp thời điểm Tạ Lan công tử nổi danh rồi."

Giang Chân Nghi cảm thán xong, lại hóng hớt mà hỏi: "Thế ngươi đã gặp qua sư mẫu của ngươi chưa? Ta nghe nói người ấy là đệ nhất mỹ nhân năm đó, còn là cốc chủ Phù Dung Cốc......"

Hoa Vụ: "???"

Vừa nãy nàng nói chính là sư mẫu, không phải sư tổ?

Tuy rằng Hoa Vụ chưa từng tìm hiểu kỹ lịch sử của sư phụ mình, nhưng cô biết sư tổ của cô, là cốc chủ Phù Dung Cốc.

Trước khi biết Phù Dung Cốc chỉ toàn là nữ tử, cô vẫn luôn cho rằng sư tổ là nam tử!

Sao bây giờ lại biến thành sư mẫu rồi?

Hoa Vụ: "Ngươi nói sư mẫu của ta là cốc chủ Phù Dung Cốc?"

"Đời trước......" Giang Chân Nghi nói xong, kỳ quái mà nhìn cô: "Ngươi không biết hả?"

Hoa Vụ: "Sư phụ không nói với ta những thứ đó."

Giang Chân Nghi nhấp môi dưới, dường như nhận thức được bản thân đã nói sai, nàng xấu hổ cười cười, "Thế à...... thế ăn cơm đi."

"Ngươi nói với ta một ít chuyện của sư phụ ta và cốc chủ tiền nhiệm đi."

"Cái đó ta...... cũng chỉ là nghe mẹ ta nói. Không biết nhiều......"

"Không sao hết, ngươi biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu." Ai không thích hóng hớt chuyện của trưởng bối chứ!!

Giang Chân Nghi đối diện với ánh mắt khao khát học hỏi mãnh liệt của Hoa Vụ, nuốt nuốt nước miếng, "Thôi được rồi......"

Chuyện của Tạ Lan và cốc chủ Phù Dung Cốc, mười năm trước là một cuộc náo động lớn.

Phù Dung Cốc chỉ thu nhận nữ tử, đây là quy củ đã định từ khi Phù Dung Cốc mới vừa thành lập.

Mà Tạ Lan, là con trai của bạn cũ cốc chủ đời trước nữa, sau khi trong nhà xảy ra biến cố, cha mẹ và toàn tộc gặp nạn, chỉ để lại một mình Tạ Lan còn nhỏ.

Cốc chủ đời trước nữa bị những chuyện vặt vãnh quấn thân, cuối cùng phái thiếu cốc chủ dẫn người tới đón Tạ Lan.

Tuổi tác của thiếu cốc chủ hơn Tạ Lan vài tuổi, trên đường cũng không biết đã xảy ra cái gì, chờ đến khi trở lại trong cốc, Tạ Lan cũng đã gọi thiếu cốc chủ là sư phụ.

Tạ Lan cứ như vậy mà ở tại trong cốc, do thiếu cốc chủ dạy dỗ hắn.

Thời điểm Tạ Lan thành danh mới chỉ mười sáu tuổi.

Tuy nhiên hai năm sau, đã có tin đồn rằng hắn và thiếu cốc chủ đã tiếp nhận Phù Dung Cốc có tư tình.

Tuy là Phù Dung Cốc chưa bao giờ thừa nhận thân phận của Tạ Lan, chỉ xem hắn như là được gửi nuôi ở trong cốc.

Nhưng hắn thật sự đã gọi thiếu cốc chủ là sư phụ suốt nhiều năm.

Càng quan trọng hơn là...... nữ tử của Phù Dung Cốc, không được phép yêu đương.

Bất cứ đệ tử nào làm trái quy định, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

"Sự việc này được loan truyền xôn xao ở trên giang hồ lúc ấy, nhưng tiếp theo đã xảy ra cái gì, chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ biết Tạ Lan và cốc chủ tiền nhiệm đã rời khỏi Phù Dung Cốc."

"Sau đó đã không có tin tức gì về bọn họ."

Giang Chân Nghi thương tiếc nói: "Thật ra ta cảm thấy việc này cũng chẳng có gì, chênh lệch tuổi tác giữa Tạ công tử và cốc chủ tiền nhiệm cũng không lớn, chỉ là thân phận bất đồng thôi. Vì sao lại phải bị một tầng quan hệ này ràng buộc."

Ân Tương Tư: "Nguyên nhân quan trọng hơn có lẽ là quy củ của Phù Dung Cốc."

Đệ tử trong cốc nhất định phải từ bỏ tình yêu, đoạn tình tuyệt ái.

Thân là cốc chủ, lại đi đầu phá vỡ quy tắc này, đương nhiên là khiến người khác không thể chấp nhận được.

Giang Chân Nghi giống như một fan cuồng nhiệt của cái CP này, "Thật sự là vô cùng đáng tiếc, ngươi không biết mẹ ta nói bọn họ đứng chung một chỗ xứng đôi bao nhiêu đâu...... Chỉ hận ta sinh ra muộn! Lúc đó còn không biết là đang chơi bùn ở chỗ nào."

Hoa Vụ cảm thấy mẹ của Giang Chân Nghi khả năng cũng là fan CP.

"Người có tình khó đến được với nhau." Hoa Vụ buồn bã nói.

Hoa Vụ nói xong liền cảm giác được Liên Hoài đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, Liên Hoài vẫn vô cùng ngoan ngoãn mà rũ mắt xuống, chỉ lộ ra sườn mặt gần như hoàn mỹ, cũng không nhìn ai, nhưng ngón tay ngày càng dùng sức.

Hoa Vụ tránh tay hắn ra.

Trong tay Liên Hoài trống không, hắn cúi đầu càng thấp hơn, giống hệt như bị đả kích tới nơi rồi.

Hoa Vụ chụp lấy bàn tay đang rũ xuống của hắn, đầu ngón tay chen vào khe hở giữa ngón tay hắn, nhẹ nhàng nắm chặt, không nặng không nhẹ mà nói một câu: "Vừa nãy ngươi làm ta đau."

Liên Hoài ngước mắt, đôi mắt rất sáng, độ cong nơi khóe môi giương lên, hắn nhỏ giọng nói: "Lần sau ta sẽ nhẹ hơn."

Liên Hoài có thể cảm nhận được lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay của cô, độ ấm trong lòng bàn tay hòa vào nhau, thân mật lại ái muội.

Ân Tương Tư và Giang Chân Nghi cũng không chú ý tới động tác của bọn họ.

"Loảng xoảng ——"

"A!"

Tiếng kêu ngắn ngủi, khiến tất cả mọi người an tĩnh lại.

Vô số ánh mắt, dừng ở trên thân người đang nằm trên lối đi nhỏ.

"Làm sao vậy?"

"Rầm ——"

"Đầu ta choáng quá......"

Bàn bị kéo, âm thanh bát đũa rơi ở trên mặt đất rất nhanh đã nối thành một tràng, hầu hết mọi người đều bắt đầu nằm xuống đất, người đang ngồi dường như cũng chịu đựng không nổi nữa, trực tiếp nằm sấp xuống bàn.

"Có độc...... trong thức ăn có độc."

Mọi người bởi vì tín nhiệm Tri Lai sơn trang, cũng không ai phát hiện ra cái gì không ổn.

Ân Tương Tư và Giang Chân Nghi cũng bắt đầu có phản ứng.

"Hữu Linh cô nương...... Ngươi không cảm thấy khó chịu sao?" Ân Tương Tư chống thân mình, nhưng rất nhanh đã lại ngã xuống, chỉ có thể nằm bò xuống bàn, gian nan nhìn Hoa Vụ vẫn còn đang ngồi.

Nàng hiện tại một chút sức lực cũng đều không có.

Nội lực cũng không thể dùng......

"À, khó chịu." Hoa Vụ lập tức nằm sấp xuống.

Ân Tương Tư: "......"

Hoa Vụ lại nhổm dậy, cũng ấn Liên Hoài xuống bàn một cái, cuối cùng còn không quên cười cười với Ân Tương Tư.

Ân Tương Tư: "......"

Điệu bộ khả nghi này của các ngươi là muốn làm gì vậy?

====

Cứ tưởng Giang Chân Nghi là nam, đến hôm nay mới biết là nữ, mấy chương trước bị nhầm, đã sửa, đã sửa🙏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play