Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Cộc cộc ——

Cửa viện bị gõ vang.

Tạ Lan ra hiệu Hoa Vụ đi mở cửa, Hoa Vụ nhìn về phía Liên Hoài đứng ở một bên.

Boss phản diện ở cuối chuỗi thức ăn · Liên Hoài mặt cứng nhắc đi mở cửa.

Ngoài cửa đứng một phụ nhân ung dung hoa quý, bên cạnh phụ nhân là Liên Hương mang theo khăn che mặt, khăn che mặt che được mặt, nhưng lộ ra cái trán, mu bàn tay vẫn đỏ bừng một mảnh.

Liên Hoài ngoài ý muốn ở chỗ này thấy kế mẫu Trương thị của mình.

Hai người đối mặt, đều sửng sốt.

Liên Hoài nhớ tới vừa rồi mình đã gỡ đấu lạp xuống, bây giờ che lại cũng không kịp, dứt khoát đứng bất động, mặt không biểu cảm đối diện với Trương thị.

Ánh mắt Trương thị từ kinh ngạc đến lạnh băng, cũng chỉ dùng thời gian mấy hơi thở.

"Liên Hoài."

Lại thật sự là hắn.

Mấy năm nay Liên Hoài biến mất không thấy bóng dáng, bà ta đều cho rằng hắn đã chết ở nơi nào rồi.

Không nghĩ tới sẽ đột nhiên nhìn thấy ở chỗ này.

Thiếu niên mấy năm trước con mắt tràn đầy oán độc hận ý, ngoan tuyệt như sói con, bà ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

Nhưng lúc này người đứng ở trước mặt bà ta, đã thu liễm thân bén nhọn kia, ánh mắt u ám như một đầm nước chết, khiến người ta không đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Mấy vị có chuyện gì?"

Ánh mắt Trương thị dịch khỏi trên người Liên Hoài, dừng ở trên người Tạ Lan trong viện.

Trương thị thu liễm sát ý lạnh băng dưới đáy lòng lại, khôi phục dáng vẻ ung dung đoan trang, "Nghe nói công tử Tạ Lan của Phù Dung Cốc, dung mạo song tuyệt, hôm nay vừa thấy, Tạ công tử ngược lại không phụ danh tiếng."

Tạ Lan: "Ngươi tới khen ta?"

Trương thị: "......"

"Tạ công tử thân là tiền bối, không biết vì sao lại ra tay với tiểu nữ."

Tuy rằng hiện giờ tuổi của Tạ Lan cũng không lớn, được thế hệ trẻ bây giờ gọi một tiếng ca ca cũng không thành vấn đề.

Nhưng hắn đã nổi danh từ mười năm trước, đối với đám tiểu bối còn dựa vào bậc cha chú hành tẩu ở trong chốn giang hồ mà nói, đúng thật là tiền bối.

Tạ Lan quét liếc mắt Liên Hương một cái, "Còn chưa hỏi phu nhân là người phương nào?"

Mặt Trương thị đen đi vài phần, "Lâu chủ Trục Nguyệt Lâu."

Tạ Lan hơi gật đầu: "Thì ra là Trương phu nhân."

Trương thị: "......"

Bây giờ bà ta đã là người cầm quyền chân chính của Trục Nguyệt Lâu.

Người thức thời đều sẽ gọi bà một tiếng lâu chủ.

Tạ Lan gọi bà là Trương phu nhân như vậy, rõ ràng chính là không cho mặt mũi.

"Tạ công tử có phải nên cho ta một lời giải thích không?" Trương thị lôi kéo tay của Liên Hương, lộ mu bàn tay và cổ tay đỏ bừng kia.

"Nàng ta nói năng lỗ mãng với đồ nhi của ta."

"Ta không có!" Liên Hương phủ nhận: "Ta chính là nghi ngờ thiệp của bọn họ có vấn đề...... Ai bảo bản thân bọn họ trốn trốn tránh tránh, không dám lấy gương mặt thật gặp người khác."

"Kẻ hèn hạ khiêu khích trước." Hoa Vụ chen vào nói: "Ai bảo ngươi nhiều chuyện."

Liên Hương: "......"

"Mẫu thân!!" Liên Hương ủy khuất nhìn về phía Trương thị.

Trương thị chụp lấy mu bàn tay Liên Hương, vỗ vỗ trấn an, "Chuyện của tiểu bối, Tạ công tử nhúng tay vào, có phải hơi quá phận hay không?"

Tạ Lan: "Không quá phận, ta chỉ có một đồ nhi như vậy, không thể gặp con bé bị bắt nạt. Hiện tại Trương phu nhân tìm tới cửa, không phải cũng là đạo lý giống như vậy sao."

Dường như Hoa Vụ ngại không đủ náo nhiệt, ở một bên vỗ tay bộp bộp.

Trương thị: "......"

Liên Hương: "......"

Tạ Lan: "Nếu Trương phu nhân thật sự muốn lấy lại công đạo, vậy không bằng để đồ nhi của ta cùng cô nương nhà ngươi đánh thêm một lần nữa, chuyện giang hồ, có quy củ của giang hồ. Ý của Trương phu nhân như thế nào?"

Hoa Vụ nhấc tay: "Ta không có ý kiến!"

Liên Hương: "......"

Ai muốn đánh nhau với nàng ta!!

Nàng tìm mẫu thân lại đây, là để chống lưng cho mình!!

"Nếu Trương phu nhân không muốn, vậy chuyện này ta không có gì để nói, mời trở về đi." Tạ Lan hoàn toàn không cảm thấy bản thân xuất đầu thay đồ nhi có cái gì không đúng.

"......"

Vậy chuyện này chẳng phải là cứ bỏ qua như vậy sao?

Hắn nghĩ tống cổ bà như vậy?

Tạ Lan không biết xấu hổ như thế, ngực Trương thị nghẹn một nhóm lửa giận.

"Được, đánh!! Nếu là nàng thua, cần phải ở trước mặt mọi người, xin lỗi Liên Hương!"

Hoa Vụ lại lần nữa nhấc tay: "Ta không có vấn đề gì!"

Tiểu cô nương kia nhìn có chút hưng phấn, đáy lòng Trương thị hơi lộp bộp một chút.

Nhưng nghĩ đến Liên Hương là do mình cực cực khổ khổ bồi dưỡng ra, thực lực cũng không kém.

Liên Hương tối hôm qua mới bị Hoa Vụ đánh, nóng nảy: "Mẫu thân con không muốn......"

Trương thị: "Cũng chỉ là một con nhãi, con sợ nó làm cái gì."

Tạ Lan gọi hạ nhân ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh nên chạy tới xem xảy ra chuyện gì lại: "Đi mời người của Tri Lai sơn trang đến làm chứng."

Hạ nhân đáp một tiếng, chạy như bay đi.

Liên Hương: "......"

Không ai hỏi ý kiến của ta sao?

Ta không đồng ý!!

Tạ Lan che môi ho khan, nói nhỏ với Hoa Vụ nói: "Vi sư chỉ có thể giúp con như vậy thôi."

Tạ Lan suy nghĩ lại một chút.

Thân là sư phụ, xác thật không thể quá che chở tiểu đồ đệ.

Có ân oán nên tự mình động thủ.

Hoa Vụ dựng ngón tay cái: "Vẫn là sư phụ thương con."

Tạ Lan: "Đánh không thắng đừng khóc lóc là tốt rồi."

Hoa Vụ hừ cười: "Thật ngại quá, tối hôm qua con mới đánh nàng ta."

Tạ Lan: "......"

......

......

Tri Lai sơn trang nhanh chóng phái một cái quản sự lại đây, nghe nói hai người phải quyết đấu công bằng, bọn họ cũng rất phối hợp, đưa bọn họ đưa tới trường diễn võ.

Giữa sân còn có rất nhiều đệ tử của Tri Lai sơn trang đang luyện võ.

Bọn họ đi vào, những người này liền tự giác nhường sân khấu.

"Đấu giao hữu, không thể tổn thương tới tính mạng." Quản sự cao giọng nói quy tắc.

"Ta thua thì cho xin lỗi ngươi, ta thắng làm sao bây giờ?" Hoa Vụ nhìn về phía Trương thị: "Ta không thể đánh không một lần chứ?"

Phí lên sân khấu của nữ chính rất đắt.

Trương thị: "......"

Đều đã chạy tới nơi này, Trương thị cũng không còn đường đổi ý: "Ngươi muốn như thế nào?"

Ánh mắt Hoa Vụ đảo một vòng ở trên người Trương thị và Liên Hương, rất muốn đưa ra một cái yêu càu không thân thiện như vậy, nhưng nghĩ lại thân phận nữ chính của mình, đành phải thôi.

Không tìm được cái tốt nhất thì lấy cái tạm được vậy, Hoa Vụ chỉ vào cây sáo ngọc bên hông của Liên Hương kia: "Ta thắng, muốn cái kia."

Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ cái kia đáng giá.

Liên Hương rõ ràng không vui, nhưng Trương thị gật đầu: "Được."

Liên Hương: "......"

Bị không trâu bắt chó đi cày - Liên Hương bị bắt đứng ở giữa.

Hoa Vụ nhìn Liên Hương, mặt mày nhẹ cong, "Duyên phận thật kỳ diệu."

Liên Hương cảm thấy người đối diện, cười như một tên biến thái thì da đầu đều tê dại.

Nàng ta không hiểu, rõ ràng là tìm mẫu thân tới đòi công đạo cho mình, vì sao bây giờ lại biến thành mình đứng ở chỗ này.

......

......

"Tương Tư, muội đi đâu đấy?"

Giang Chân Nghi thấy Ân Tương Tư vô cùng lo lắng chạy ra bên ngoài, hắn vội vàng đuổi theo.

"Vừa rồi muội nghe hạ nhân nói, Liên Hương và Hữu Linh cô nương ở trường diễn võ đánh nhau rồi."

"A?"

Giang Chân Nghi đi theo Ân Tương Tư chạy đến trường diễm võ, nghe thấy tin tức, không ít người tới, nhưng đa số đều là người trẻ tuổi.

Ân Tương Tư chen vào bên trong trường diễn võ, vừa lúc thấy Liên Hương bị đá bay, đập vào trên cọc gỗ, quay cuồng trên mặt đất một vòng, sắc mặt trắng bệch hộc ra máu.

"...... Nàng lợi hại như vậy?" Giang Chân Nghi có hơi giật mình.

Ân Tương Tư thấy Hoa Vụ không sao, tâm treo cao buông xuống.

Hoa Vụ đi đến bên người Liên Hương, rũ mắt nhìn nàng ta.

Trương thị cho rằng Hoa Vụ muốn làm cái gì, lập tức ra tiếng, "Đấu giao hữu!"

Hoa Vụ nhìn về phía Trương thị bên kia một cái, kéo khóe môi cười một chút, khom lưng túm sáo ngọc bên hông của Liên Hương, "May mà đây là ở Tri Lai sơn trang, mọi người đều là khách nhân, giết người là không lễ phép với chủ nhân, trở về nhớ phải cảm tạ Tri Lai sơn trang cho tốt."

Liên Hương lại phun ra một búng máu, hai mắt lật một cái, ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play