Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Niniii.

====

Hoa Vụ không định rời khỏi thành Định Vinh, cô còn có kế hoạch riêng.

Nhưng vì để lấy lệ với sư phụ, cô vẫn mang theo Liên Hoài rời khỏi thành trước.

Phùng Trung vẫn chưa trở về, lúc này bọn họ ở lại nơi này cũng không để làm gì.

Tạ Lan đã sắp xếp đường rời thành cho bọn họ, không phải chịu ngăn trở nào, nhẹ nhàng rời khỏi thành Định Vinh.

Liên Hoài kỳ quái: "Tiền bối không đi cùng chúng ta?"

Hoa Vụ cho rằng hắn đang lo lắng cho việc học của mình, "Ngươi yên tâm, sư phụ không ở đây, ta cũng có thể dạy ngươi, ta đã nhận được chân truyền của sư phụ rồi."

Liên Hoài phát hiện phương hướng bọn họ đi, không phải là hướng về Vân Vụ sơn, "...... Tiền bối bảo ngươi trở về Vân Vụ sơn."

"Đồ ở ngoài, không cần nghe theo lệnh sư."

*Đồ ở ngoài, không cần nghe theo lệnh sư: biến tấu của thành ngữ Trung Quốc "Tướng ở ngoài, không cần nghe theo lệnh vua".

"......" Sư phụ của ngươi còn đang ở phía sau nhìn đấy!

Nhưng Liên Hoài rất nhanh đã nghĩ thông suốt, có lẽ là Tạ Lan cũng sẽ không quan tâm nàng có trở về hay không.

Suy cho cùng, nếu thật sự muốn để nàng trở về Vân Vụ sơn, không chừng Tạ Lan sẽ tự mình đưa nàng trở lại.

Đồ đệ mà đệ nhất sát thủ của Phù Dung Cốc bồi dưỡng ra, không phải là một đại tiểu thư nũng nịu, nếu như ngay cả năng lực một mình lang bạt trên giang hồ nàng cũng không có.

Sư phụ như Tạ Lan cũng rất mất mặt.

......

......

Xe ngựa rời khỏi thành Định Vinh, không đi quá xa mà dừng lại ở một thị trấn gần đó.

Hoa Vụ nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, Liên Hoài cũng không biết nàng đang làm cái gì.

Mà sự việc Phùng Hiếu chết, đã truyền tới bên này.

Liên Hoài tự mình gọi món, ăn cơm ở đại sảnh, nghe thấy có người ở bàn bên cạnh đang thảo luận về chuyện Phùng Hiếu chết.

Nhưng nội dung thảo luận của những người này......

"Nói là oan hồn đòi mạng...... toàn làm việc xấu, cũng là đáng đời."

"Ban ngày ban mặt, không đến mức có ma chứ?"

"Thế thì ban ngày ban mặt, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, lặng yên không một tiếng động mà giết người?"

Liên Hoài vùi đầu ăn cơm, thảo luận này không liên quan gì đến đáp án chính xác, không nghe cũng chẳng sao.

Loảng xoảng ——

Cái bàn đột nhiên bị một thanh đao lớn đâm vào, chấn động đến toàn bộ đồ trên mặt bàn đều hơi rung chuyển.

Liên Hoài nhìn sang theo thanh đao kia, có mấy tên đại hán đứng ở một bên.

Mấy tên này tiến vào, toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh lại.

"Tiểu huynh đệ ngươi đi một mình à?" Đại hán cầm đao vạm vỡ hung dữ: "Nhường chỗ cho huynh đệ chúng ta đi."

Lúc này là giờ cơm, chỗ ngồi trong đại sảnh đều đã ngồi kín người.

Liên Hoài chỉ có một mình, lại không mang vũ khí, bộ dáng yếu đuối mong manh kia, có vẻ là rất dễ ức hiếp.

Thiếu niên rũ mắt xuống, chỉ chừa lạ cho đối phương một bên mặt, "Ta còn chưa ăn xong."

"Lão tử quan tâm ngươi ăn xong hay chưa ăn xong chắc, đứng lên mau!" Đại hán lại cầm đao đâm vào bàn, "Nếu không thì đừng trách mấy huynh đệ chúng ta không khách khí."

......

......

Cộc cộc cộc ——

"Cô nương...... Cô nương, ngài mau ra đây."

Hoa Vụ mở cửa, mặt của tiểu nhị khách điếm tràn đầy sợ hãi, chỉ xuống dưới lầu: "Vị công tử đi cùng ngài kia, ở dưới lầu...... xảy ra chuyện rồi."

Thời điểm hai vị này trọ lại, đã lưu lại ấn tượng sâu đậm cho tiểu nhị khách điếm —— lớn lên quá đẹp.

Hắn hiện tại đi lên tìm Hoa Vụ, là bởi vì lúc trước hắn thấy Hoa Vụ cầm một thanh kiếm.

Nếu đã cầm kiếm, vậy nhất định là sẽ có võ công.

Mấy người dưới lầu kia chính là lưu manh côn đồ, ỷ vào bản thân có tý công phu mèo ba chân, bắt nạt người tốt.

Nhưng nếu thật sự gặp phải người có thực lực, sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai.

Cho nên tiểu nhị khách điếm đi lên tìm Hoa Vụ.

Hoa Vụ đi theo tiểu nhị khách điếm ra ngoài, còn chưa xuống lầu, đã thấy mấy tên đại hán đang kêu rên, nằm trên mặt đất trong đại sảnh.

Thiếu niên lấy đầu gối đè lên ngực của một tên đại hán trong đó, đũa gãy trong tay tiến đến gần đôi mắt của hắn.

Đầu nhọn kia, mắt thấy sắp đâm vào đôi mắt của tên đó, lại đột nhiên dừng lại.

Tên đại hán sợ hãi nhìn đôi đũa gãy đang treo lơ lửng, ngừng ở phía trên tròng mắt của mình, hai mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

Hoa Vụ quay đầu nhìn tiểu nhị khách điếm: "Ai xảy ra chuyện?"

Tiểu nhị khách điếm: "......"

Vị công tử mong manh yếu đuối này, lợi hại như vậy sao?

Dường như Liên Hoài thấy Hoa Vụ, hắn thu tay lại, đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu.

Trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh kia, ác ý điên cuồng nhanh chóng rút như thủy triều.

Thiếu niên người đầy sát khí vừa rồi, khí chất quanh thân khôi phục bình thường, nếu không phải bên chân hắn còn có mấy tên đại hán đang kêu rên, bọn họ đều sẽ cảm thấy vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Hoa Vụ hỏi tiểu nhị khách điếm: "Mấy người kia có địa vị gì?"

"Côn đồ lưu manh......" Tiểu nhị khách điếm nuốt nuốt nước miếng: "Hạng người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh."

"Ồ." Vậy thì không phải sợ.

Dù sao cô cũng tương đối mạnh.

Hoa Vụ bước xuống bậc thang, phân phó tiểu nhị khách điếm theo ở phía sau, "Ném ra ngoài, làm phiền nhiều người đang ăn cơm như vậy, thật không có quy củ."

Tiểu nhị khách điếm: "......"

Không cần tiểu nhị khách điếm động tay, mấy người đang nằm trên mặt đất người tự mình bò dậy, té ngã lộn nhào chạy đi.

Hoa Vụ nhìn xung quanh, "Khúc nhạc đệm nhỏ, mọi người cứ tiếp tục."

Mọi người hai mắt nhìn nhau một lát, vô cùng thức thời dời ánh mắt khỏi người Hoa Vụ và Liên Hoài.

Hai người này nhìn cũng không giống dạng người tốt lành gì......

......

......

Bốn phía trở lại bình thường, Hoa Vụ và Liên Hoài ngồi trở lại vị trí lúc trước.

Liên Hoài gọi một phần ăn, Hoa Vụ lại gọi thêm hai món nữa.

Trong lúc đợi tiểu nhị khách điếm dọn đồ ăn, Hoa Vụ cũng không đề cập chuyện vừa rồi, ngược lại nhìn trái nhìn phải, thần thần bí bí hỏi hắn: "Liên Hoài, ngươi muốn làm giàu không?"

Liên Hoài: "???"

Hoa Vụ: "Nếu ngươi biết có một nơi có kho báu, ngươi có muốn hay không?"

Liên Hoài không biết Hoa Vụ phát điên cái gì, nhưng hắn lắc đầu.

"Đống của cải kia có thể khiến ngươi giàu có mấy đời, ngươi cũng không muốn?"

Liên Hoài hỏi lại: "Đời người chỉ có vài chục năm, giàu có mấy đời thì có ích lợi gì?"

"Rất tốt, xem tiền bạc như rác rưởi!" Hoa Vụ khen ngợi sự giác ngộ của Liên Hoài, "Việc kinh doanh này của chúng ta, chỉ là để mang lại hạnh phúc cho cố chủ, có tiền hay không không quan trọng."

Liên Hoài: "......"

Ai với nàng mà đã thành 'chúng ta' rồi?

Còn có cố chủ cũng phải tiêu tiền đó hiểu không?

Nói như ngươi đang làm từ thiện vậy.

Hoa Vụ chuyển chủ đề: "Thế ngươi muốn tham gia kế hoạch lớn của ta không?"

Liên Hoài muốn cười nhạt, nhưng hắn nhịn xuống, tận lực giữ cho giọng nói được nhẹ nhàng: "Kế hoạch lớn gì?"

Hoa Vụ lấy ra sách kế hoạch bị cô cuộn lại từ trong tay áo ra, mở phẳng ra ở trên bàn, dùng tay vỗ vỗ, sau đó đẩy về phía Liên Hoài.

Hoa Vụ ngồi ngay ngắn phía đối diện, kéo căng gương mặt vẫn còn mang nét ngây thơ hồn nhiên, ra vẻ cụ non nói: "Đây chính là kế hoạch lớn lợi dân lợi quốc, công tử hãy xem xét cẩn thận."

Liên Hoài thấy bốn chữ 'Thịt cá tương tàn' to đùng.

Đây ắt hẳn là thứ mà lần trước hắn chưa xem xong kia.

Lần trước rõ ràng là nàng chưa viết xong, lần này Liên Hoài đã xem được hết toàn bộ kế hoạch.

Hắn cũng nhìn ra trong kế hoạch này, Đỗ Lăng...... chiếm một suất diễn vô cùng quan trọng.

"Ngươi muốn để Đỗ Lăng và Phùng Trung trở mặt thành thù, vì sao?"

"Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi." Hoa Vụ cười một chút: "Ta muốn làm một ngư ông."

Lời giải thích này của Hoa Vụ chẳng khác nào không nói gì.

Đỗ Lăng......

Nàng có thù oán với Đỗ Lăng? Hay là có thù oán với Phùng Trung?

Liên Hoài: "Vậy thì tại sao lại muốn liên lụy tới người của triều đình?"

"Sau lưng có một cây đại thụ để hưởng bóng mát*."

*Sau lưng có một cây đại thụ để hưởng bóng mát: có chỗ dựa, làm việc gì cũng dễ dàng hơn.

"......" Liên Hoài lại cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy nàng là muốn để người của triều đình vác nồi.

Kế hoạch của nàng có nhắc tới 'của cải', nếu như nàng đã không cần thì cũng không thể để Đỗ Lăng hoặc Phùng Trung đoạt được, vậy tìm một thế lực có bối cảnh lớn hơn để tới tiếp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play