Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Hoa Vụ cứ thấy tiêu cục Trấn Viễn này nghe hơi quen.

Cái tên Phùng Hiếu thì không có ấn tượng gì, nhưng Phùng Trung thì có.

Lúc nữ chính đối đầu với Đỗ Lăng, sẽ lôi một bản án cũ ra.

Chuyện tiêu cục Trấn Viễn bị diệt cả nhà.

Tiêu cục Trấn Viễn này cấu kết với Đỗ Lăng, ỷ vào có công văn qua cửa của quan phủ, áp tải các loại 'hàng cấm', kiếm lợi nhuận kếch xù, bao nhiêu chuyện xấu đều làm hết.

Chính tiêu cục Trấn Viễn cũng không phải thứ gì tốt.

Sau khi hai bên cãi nhau, tiêu cục Trấn Viễn đã bị diệt khẩu.

Nguyên nhân cãi nhau không phải chia của không đều, mà là Phùng Trung nuốt riêng một kiện sách cổ.

Trong sách cổ cất giấu một kho báu kếch xù, chỉ cần có thể tìm được đống đồ đó, mấy đời cũng không xài hết.

Phùng Trung nổi lòng tham, giả tạo thành bị cướp, muốn lừa Đỗ Lăng.

Nhưng Đỗ Lăng đâu dễ lừa như vậy, rất nhanh đã phát hiện chuyện Phùng Trung âm thầm làm.

Không bao lâu sau cả tiêu cục Trấn Viễn đã bị diệt môn.

Nhưng mà...... Đỗ Lăng cũng không đoạt được đống đồ trong kiện sách cổ kia.

Đỗ Lăng tìm được sách cổ bị Phùng Trung giấu đi, tất cả sách cổ đã bị thứ gì đó ăn mòn, chỉ còn lại một đống cặn.

Tuy rằng không lấy được đồ, nhưng chuyện này đúng là do hắn làm.

Còn Phùng Hiếu này chết lúc nào......

Hoa Vụ cũng không rõ lắm, cốt truyện chưa từng nhắc tới hắn.

Bây giờ vậy mà lại có người muốn giết Phùng Hiếu......

Cốt truyện đã nhắc tới, tiêu cục Trấn Viễn bị diệt môn trước sinh nhật Phùng Trung hai ngày, cả tiêu cục Trấn Viễn đều đang chuẩn bị cho sinh nhật Phùng Trung, nên phần lớn người đều đã trở lại.

Cho nên, thời gian áp tải kiện sách cổ kia hẳn là ở trước đó.

Hoa Vụ đá Liên Hoài: "Ngươi đi hỏi thăm xem khi nào sinh nhật Phùng Trung."

Liên Hoài: "Hỏi thăm chuyện này làm gì?"

Hoa Vụ nhìn hắn.

Thiếu niên ngoan ngoãn đồng ý: "Ừ."

......

......

Hoa Vụ ở khách điếm chờ Liên Hoài hỏi thăm tin tức về, Tạ Lan không ở cùng khách điếm với bọn họ, nói để Hoa Vụ tự thử trước, không được thì hắn đến.

Hoa Vụ chờ nửa ngày, Liên Hoài vẫn chưa quay lại.

Ngay lúc cô do dự có cần ra ngoài tìm một chút không, Liên Hoài mở cửa sổ quay về.

"Sao lâu thế?"

"Trì hoãn một chút." Liên Hoài nhẹ giọng trả lời.

Sau đó xoay người, kéo đồ vật từ cửa sổ lên.

"???"

Hoa Vụ đi tới, nhìn xuống thì thấy ——

Ặc!

Vãi thanh niên!

Hắn đem một người về.

Liên Hoài kéo người lên, ném xuống sàn, xách ấm nước trên bàn tạt lên.

"Ôi!"

Người trên sàn bừng tỉnh, kinh hoảng xem xét bốn phía, tay chân bị trói, hắn chỉ có thể quằn quại trên đất như con sâu.

Thiếu niên bỏ ấm nước xuống, đôi tay chắp trước người, đứng sang một bên, "Hắn là quản sự của tiêu cục Trấn Viễn, biết rất nhiều chuyện, ngươi muốn biết cái gì đều có thể hỏi hắn."

Hoa Vụ nghẹn lời: "Hỏi xong thì sao?"

"Giết."

Lúc thiếu niên nói lời này, vẫn là vẻ mặt ngoan ngoãn.

Hoa Vụ: "......"

Không hổ là BOSS phản diện trong tương lai, đúng là đủ biến thái!

Ta thích!

Hoa Vụ dời ánh mắt khỏi người Liên Hoài, nhìn về phía nam nhân đang nằm trên đất nghe bọn họ nói chuyện mà run cả người.

Bắt cũng bắt rồi......

Dù sao trong tiêu cục Trấn Viễn này cũng không có ai tốt.

Coi như là nữ chính ta đây mỗi ngày làm một việc tốt, vì dân trừ hại vậy.

"Ưm ưm ưm......"

Miệng nam nhân bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm từ trong cổ họng.

Hoa Vụ ngồi xổm xuống, ngang bằng tầm mắt của nam nhân, hơi mỉm cười: "Ngươi đừng căng thẳng, chúng ta không phải người xấu, chỉ là muốn hỏi ngươi vài việc nhỏ."

"Ưm ưm......"

"Ta mở ra cho ngươi, ngươi đừng la nha."

Nam nhân 'ưm ưm' gật đầu.

Hoa Vụ gỡ vải trong miệng nam nhân xuống.

"Cứu......"

Hoa Vụ nhấn đầu nam nhân, nhét vải vào lại.

Cô cười tủm tỉm nhìn nam nhân, "Không phải đã hứa là không la rồi sao? Sao lại nghịch ngợm thế chứ?"

Nam nhân: "......"

Tiểu cô nương tuổi không lớn, sao cười lên lại...... Làm da đầu người ta tê dại đến thế.

Hoa Vụ chỉ chỉ Liên Hoài đứng sau, "Thấy hắn không, hắn muốn giết ngươi. Nhưng ta khá thiện lương, sẽ không lạm sát người vô tội, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không giết ngươi."

Nam nhân: "......"

......

......

Nam nhân đại khái là đã chấp nhận sự thật, không la nữa: "Các ngươi muốn biết chuyện gì?"

"Khi nào sinh nhật Phùng Trung?"

"Mùng sáu tháng chín."

Một tháng sau......

Nói cách khác, bây giờ vừa lúc là thời gian áp tải kiện sách cổ kia.

"Phùng Trung không ở tiêu cục Trấn Viễn sao?"

"Ừ...... Tổng tiêu đầu đích thân đi áp tải."

Nói đến cũng lạ, Tổng tiêu đầu của bọn họ đã không còn đích thân đi áp tải mấy nữa, đều là ở lại trấn thủ tiêu cục.

Nhưng lần này...... Hàng hóa cũng không tính đặc biệt, Tổng tiêu đầu lại đích thân đi.

Nhưng chuyện của đại đương gia, mấy người thuộc hạ như bọn họ không có tư cách hỏi đến.

Nam nhân thấy Hoa Vụ đứng dậy, giống như không định hỏi tiếp nữa, không nhịn được lên tiếng: "Ngài chỉ hỏi chuyện này?"

"A, đúng vậy." Hoa Vụ gật đầu.

"......"

Chuyện này không phải bí mật lớn gì, hỏi thăm đại chỗ nào trong thành Định Vĩnh cũng được.

Cần phải hưng sư động chúng bắt hắn lại sao?

"Chút việc nhỏ như vậy...... Cần phải bắt ta sao?" Đầu óc có bệnh phải không!!

"Ta cũng đâu muốn đâu." Hoa Vụ liếc qua Liên Hoài, lại nhìn nam nhân, mặt mày hơi cong: "Ai bảo ngươi xui xẻo."

Nam nhân nuốt nước bọt, cẩn thận lên tiếng: "...... Ngươi đã nói sẽ thả ta đi?"

"Ừ." Hoa Vụ gật đầu, "Ta nói chuyện giữ lời lắm."

Cô rút kiếm trên bàn ra, cắt dây thừng trên chân nam nhân, "Đi đi."

Nam nhân giãy giụa bò dậy, cửa bị chặn lại, hắn cũng không dám bảo Hoa Vụ tránh ra, chỉ có thể lựa chọn đi ra từ cửa sổ.

Hoa Vụ đưa kiếm cho Liên Hoài.

Liên Hoài nhìn nam nhân đi đến bên cửa sổ, lúc hắn đưa một chân ra, tiến lên túm hắn về lại.

Nam nhân té ngã trên sàn, ngửa đầu đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của thiếu niên, trong lòng lạnh lẽo, "Các ngươi nói thả ta đi!!"

Liên Hoài: "Ta chưa nói."

Hoa Vụ nói theo, "Đúng vậy, hắn chưa nói."

Nam nhân: "......"

Đùa hắn chắc!

......

......

Hành tung của Phùng Hiếu không khó hỏi thăm, nhưng Liên Hoài phát hiện Hoa Vụ không quá hứng thú với Phùng Hiếu, ngược lại lại thấy hứng thú với tiêu cục Trấn Viễn hơn.

Liên Hoài mua đồ ăn về, thấy trên bàn bày đầy giấy, trên đó viết chi chít chữ.

Hoa Vụ ghé vào bàn giấy, hình như đã ngủ.

Liên Hoài cẩn thận rút ra vài tờ giấy.

Tờ có chữ lớn nhất chỉ có bốn chữ —— Thịt cá tương tàn.

"???"

Liên Hoài lật tiếp, biểu cảm vốn nghi hoặc dần trở nên nghiêm túc.

Hắn thấy tên Đỗ Lăng trên đó.

Mà hình như nàng đang muốn đối phó tiêu cục Trấn Viễn......

Liên Hoài chỉ có thể rút ra mấy tờ đó, còn lại đều bị Hoa Vụ đè lên, hắn thử kéo ra, không kéo được, lại còn đánh thức Hoa Vụ.

Hoa Vụ vẫn nằm, nhưng xoay đầu lại, ánh mắt hơi mơ màng.

Cô mơ hồ nhìn Liên Hoài đang đứng bên cạnh, "Ngươi về rồi."

Liên Hoài buông tờ giấy kia xuống, nhắc cô: "Mua một ít đồ ăn, ngươi muốn ăn không?"

Hoa Vụ từ từ ngồi dậy, xoa xoa bả vai, gom bừa đồ đạc trên bàn lại, đặt sang một bên.

Liên Hoài mở giấy dầu gói đồ ăn ra, lại nghe Hoa Vụ đột nhiên nói: "Ngày mai đi giết Phùng Hiếu."

"????"

Hai tay tiểu cô nương ôm cổ, đầu vặn qua lại, không nhìn ra điểm khác thường nào trên mặt, giống như lời vừa rồi không phải do cô nói vậy.

====

Halo!

Ngoi lên rồi, do cái vị diện này tên nó hơi phức tạp, mỗi người một ý nên tính edit xong vị diện rồi chốt tên cho đỡ phải đổi nửa đường. Với lại tính ém hết đăng cho pất ngờ mà mọi người réo chương, thế là nửa đêm bị dựng dậy up tạm 10 chương a!!!

Cuối tuần full vị diện nhéeee💛

_K

Tại tui đồng cảm với nỗi khổ đói chương của mọi người quá đó mà:")

_dmp_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play