Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Tuy rằng cuộc sống sinh hoạt của Diệp Chí Dương không như ý, nhưng sự nghiệp lại khá thuận lợi.

Hình như giám đốc Hoàng còn chưa biết việc hắn ly hôn với Hạ Dư, vẫn chiếu cố hắn như cũ, dự án nào cũng đưa hắn theo.

Tuy rằng việc này làm cho nhân duyên trong công ty của hắn không được tốt, nhưng muốn đứng ở vị trí cao hơn, đôi khi phải chịu đựng mấy lời phê bình này.

Nhưng mà rõ ràng là Diệp Chí Dương mơ tưởng quá đẹp.

Một dự án do hắn phụ trách xảy ra sự cố, bây giờ đừng nói thăng chức, chỉ sợ còn phải chịu kỷ luật.

"Sếp Hoàng, sếp Hoàng."

Diệp Chí Dương gần như là xông vào văn phòng của giám đốc Hoàng.

Vẻ mặt của thư ký theo sau lưng giám đốc Hoàng vừa bất lực vừa khó xử.

Giám đốc Hoàng phất tay, ý bảo thư ký ra ngoài trước.

"Sếp Hoàng......"

"Tiểu Diệp, lúc trước tôi đã nói với cậu, phải cẩn thận, mọi số liệu quan trọng đều phải tự đối chiếu lại một lần, tại sao cậu không nghe lời tôi?"

Diệp Chí Dương vội vàng nói: "Sếp Hoàng, tôi đã đối chiếu rồi, nhưng tôi không biết tại sao lại xuất hiện vấn đề như thế."

"Vậy thì làm sao lại sai? Cậu biết chuyện này làm công ty tổn thất bao nhiêu không?"

Diệp Chí Dương: "Tôi thật sự đã xác định lại rồi, lúc đó không có vấn đề gì cả."

Giám đốc Hoàng nhíu mày, "Tiểu Diệp, cậu là người phụ trách dự án, cậu phải học được cách chịu trách nhiệm."

Diệp Chí Dương: "Sếp Hoàng, chuyện này có uẩn khúc......"

"Nếu có uẩn khúc thì công ty sẽ điều tra rõ, cậu ra ngoài trước đi."

"Sếp Hoàng?"

Hiển nhiên là giám đốc Hoàng không muốn nói thêm nữa.

Diệp Chí Dương lại không lấy ra được chứng cứ để chứng minh không phải lỗi của hắn, cho nên hắn nói không phải lỗi do mình, trong mắt công ty, là đang trốn tránh trách nhiệm.

Diệp Chí Dương bị cách chức tạm thời, cuối cùng xử trí thế nào thì còn phải chờ điều tra.

Dự án lớn như vậy bị hỏng, chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm.

Rõ ràng Diệp Chí Dương chính là người chịu trách nhiệm đó.

Hắn bị công ty sa thải.

Diệp Chí Dương ra khỏi phòng nhân sự, định đi tìm giám đốc Hoàng, lại phát hiện ánh mắt đồng nghiệp xung quanh nhìn hắn hơi kỳ lạ.

Mới đầu Diệp Chí Dương tưởng là do việc hắn bị sa thải.

Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện không phải vậy......

Là có người đồn việc của hắn và Nhan Huệ Vãn.

"Trước đó tôi đã cảm thấy anh ta với cái cô Nhan Huệ Vãn kia có gì đó sai sai, không ngờ hai người này còn làm ra chuyện như thế."

"Uổng công trước đó sếp Hoàng coi trọng anh ta như vậy."

"Có vợ còn xằng bậy với người khác, đúng là không biết xấu hổ."

"Hồi trước còn cảm thấy anh ta rất đẹp trai...... Không ngờ được vậy mà lại ngoại tình."

Diệp Chí Dương bị các đồng nghiệp chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cúi đầu đi xuyên qua đám người, đi tìm giám đốc Hoàng.

Nhưng bây giờ sao giám đốc Hoàng chịu gặp hắn.

Thư ký nói giám đốc Hoàng không ở đây, nhưng Diệp Chí Dương biết chắc chắn giám đốc Hoàng có ở, hắn không có cách nào, chỉ có thể chờ dưới gara ngầm.

Giám đốc Hoàng cùng người ta đi xuống, hắn lập tức lao ra.

"Sếp Hoàng, sếp nghe tôi giải thích đi."

"Tiểu Diệp, công ty đã ra thông báo, cậu thu dọn đồ đạc, đi đi, đừng làm trò cười nữa."

"Sếp Hoàng, tôi......"

Hiển nhiên giám đốc Hoàng không muốn nghe hắn giải thích gì cả, định lên xe đi khỏi.

Diệp Chí Dương lại giữ cửa xe không buông tay, "Sếp Hoàng, sếp cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi nhất định sẽ lấy công chuộc tội."

Giám đốc Hoàng: "Tiểu Diệp, không phải tôi có cho cậu cơ hội hay không, là chính cậu...... Mấy chuyện trong công ty đang đồn đãi, cậu cũng đã nghe thấy rồi chứ? Cậu cảm thấy công ty còn sẽ giữ cậu lại sao?

Diệp Chí Dương: "......"

Diệp Chí Dương đột nhiên hiểu ra, "Sếp Hoàng, có phải...... Hạ Dư bảo ông làm thế hay không?"

Tại sao ở lại đúng thời điểm này, có người truyền ra chuyện của hắn với Nhan Huệ Vãn?

Còn chuyện cái dự án kia, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, hắn làm dựa theo quy trình tiêu chuẩn để làm, mọi số liệu đều đã tự mình xem xét đối chiếu, không có khả năng làm sai.

Mặt giám đốc Hoàng sầm lại: "Tiểu Diệp, chuyện công việc, sao có thể đưa ân oán cá nhân vào? Lúc trước tôi nể mặt Tiểu Dư, chiếu cố cậu, nhưng cũng thấy năng lực của cậu không tệ."

Giám đốc Hoàng giống như bị lời nói của Diệp Chí Dương làm cho tức giận, "Được rồi, sau này cậu cũng đừng tìm tôi nữa, bây giờ tôi nói cũng không có nghĩa lý gì, lái xe đi."

Diệp Chí Dương bị xe kéo về phía trước vài bước, đành phải buông tay.

Giám đốc Hoàng không thừa nhận, nhưng Diệp Chí Dương cảm thấy việc này chắc chắn có liên quan đến Hạ Dư.

......

......

Hoa Vụ cưỡi xe máy điện yêu quý của Hạ Hòe Phong, đi khỏi tiểu khu để mua bình nước tương —— tiểu phú bà cũng phải tự đi mua nước tương.

Dù sao tiểu phú bà cũng có mẹ.

Lại còn là một người mẹ thích tự nấu cơm.

Cô vừa mới đi ra, một người đột nhiên lao ra từ bên hông, chặn trước mặt cô.

Suýt chút nữa Hoa Vụ đã đâm trúng.

Cổng lớn tiểu khu mà ăn vạ!

Có camera đó!!

Có đạo đức nghề nghiệp không vậy!

"Ô kìa......" Hoa Vụ thấy rõ là ai, đôi mắt sáng lên, "Diệp tiên sinh, anh đổi nghề à?"

Vẻ mặt Diệp Chí Dương âm trầm: "Hạ Dư, mấy tấm ảnh đó là do cô gửi tới công ty tôi phải không?"

"Ảnh gì?"

"Cô biết tôi đang nói gì."

Hoa Vụ chớp chớp mắt, không thừa nhận: "Tôi không biết."

Diệp Chí Dương nhận định việc này nhất định có liên quan với cô: "Bây giờ cô vừa lòng rồi chứ? Tôi mất việc, còn mất hết mặt mũi ở công ty, đây là kết quả cô muốn?"

"Song hỷ lâm môn, anh không vui sao?"

"......"

Biết ngay là cô ta làm!

"Cô nhất định phải trả thù tôi như vậy sao?"

"Tôi đâu có trả thù anh đâu." Chỉ đang đơn thuần là hoàn thành công việc - Hoa Vụ, giọng điệu sâu xa hơn chút: "Anh có nghĩ tới, đây là quả báo mà ông trời cho anh."

"Hạ Dư!"

Mũi chân Hoa Vụ đạp lên đất, nhanh chóng lùi về sau.

"Anh bảo vệ, người này làm phiền tôi!!"

Bảo vệ đã quan sát Hoa Vụ với Diệp Chí Dương từ lúc nãy, ngay lập tức tiến lên: "Làm gì đó!!"

Hoa Vụ nhìn Diệp Chí Dương bị bảo vệ đuổi đi, cô ngồi trên xe máy điện, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn.

......

......

Hoa Vụ thấy tin Diệp Chí Dương và Nhan Huệ Vãn kết hôn trên vòng bạn bè.

Xem ra Nhan Huệ Vãn yêu Diệp Chí Dương thật lòng.

Hoàn cảnh như thế này, còn có thể kết hôn với hắn.

Ôi một tình yêu không rời không bỏ!

Không đánh gãy chân thì thật có lỗi với bọn họ.

Hai người kết hôn chỉ mời người quen ăn cơm, không làm lễ cưới lớn.

Diệp Chí Dương bị công ty sa thải, Nhan Huệ Vãn cũng vì mấy việc đó, không ở công ty nổi nữa, bây giờ cũng trong tình trạng thất nghiệp.

Hai người đó chắc cũng không có tiền làm lễ cưới.

Nhà cưới xe cưới gì đó, càng không nói tới.

Sau khi Nhan Huệ Vãn kết hôn không lâu đã tìm được công việc mới, nhưng Diệp Chí Dương vẫn mãi không tìm được.

Rất nhiều lần vừa gửi sơ yếu lý lịch qua đã bặt vô âm tín.

Rất nhiều lần hắn đi phỏng vấn, cũng thông qua, nhưng không bao lâu chính Diệp Chí Dương không làm nữa, không phải chê lương thấp thì chê đồng nghiệp không thân thiện.

Diệp Chí Dương lâu ngày không tìm được công việc ổn định, không trả nổi mấy khoản vay tín dụng trước đó, chỉ có thể không ngừng mở thẻ, chặt đầu cá, vá đầu tôm.

Diệp Chí Dương không có tiền lương, vậy chỉ có thể dùng lương của Nhan Huệ Vãn chi trả phí sinh hoạt.

Nhưng mẹ Diệp còn không phải là một trưởng bối khiến người ta bớt lo.

Luôn chê bai đồ Nhan Huệ Vãn mua không ăn được, thích so sánh cô ta với Hạ Dư.

Nhan Huệ Vãn chỉ là một người làm công bình thường, đồ cô ta có thể mua, đều có chất lượng bình thường, lâu lâu mới có thể mua ít thứ tốt hơn để cải thiện khẩu vị.

Lần nào mẹ Diệp cũng nói như vậy, trong lòng Nhan Huệ Vãn có thể dễ chịu sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play